Khóe miệng Hạng Tư Thành hơi nhếch lên, lật tay phải, một luồng khí lạnh truyền vào lòng bàn tay, nhìn bàn tay mang theo Ngư Trường sắc lạnh, Hạng Tư Thành tự nói với mình: “Bây giờ tôi vẫn thắc mắc, sao đột nhiên ông cụ lại tặng cho tôi thứ quý giá thế này, tất nghĩ, đã có dự định từ lâu rồi?”
“Nếu tôi không đoán sai, con dao Ngư Trường này, có lẽ là biểu tượng của Quần Lang”.
“Hoặc là nói, tượng trưng của Lang Chủ!”
Không khi hơi ngưng lại, sau đó, từng bóng người đi ra từ trong bóng tối, có ảo thuật gia Hàn Ca, chú hề đi theo bên cạnh anh, có quỷ phán quan Doãn Trạch đã từng xung đột trong Quần lang, và có một hai khuôn mặt lạ chưa từng gặp.
Có nam có nữ, có già có trẻ, không nhiều không ít, vừa đúng chín người!
“Chín Lang Tước, chuyên gia giải phẫu Vu Thọ, bái kiến Lang Chủ!”
Vu Thọ hô dài một tiếng, quỳ một gối xuống!
Cùng với hành động của anh ta, những người khác ở xung quanh đều quỳ một gối hướng về vị trí chính giữa nhất!
Mặc kệ họ là vương giả của thế giới ngầm, là sát thần du ngoạn trong bóng tối, nhưng người trước mặt, là chủ nhân của họ, chủ nhân duy nhất!
Lang Chủ mới của Quần Lang, Hạng Tư Thành!
Hạng Tư Thành không quay đầu, mà nhìn trong chín người, một người duy nhất không quỳ xuống, nhàn nhạt nói: “Mọi người phục không?”
Tám người còn lại không ai nói gì, duy có người đó vẫn đứng, từ từ lên tiếng: “Chín Lang Tước, do một tay Lang Chủ cũ dẫn dắt trưởng thành, với lời nói của Lang Chủ cũ, chúng tôi không có đồng ý hay không đồng ý, chỉ có phục hay không phục tùng!”
“Từ lúc Ngư Trương được giao vào tay anh, anh chính là đại diện cho khởi đầu mới của Quân Lang!”
“Không chỉ chín Lang Tước chúng tôi, thậm chí hàng ngàn hàng vạn thành viên trong Quần Lang, cũng phải xông pha vì anh!”
“Vinh quang của Quần Lang gắn liền với anh! Tôi không biết tại sao Lang Chủ cũ tin tưởng anh như vậy, nhưng…”
Người lên tiếng hơi ngừng lại, tiếp tục, một luồng sát khí không che đậy bao trùm lên người Hạng Tư Thành: “Nếu tôi phát hiện, anh chỉ là một tên phế vật vô dụng, thì vì sự vinh quang của Quần Lang, kể cả phản lại ủy thác của Lang Chủ cũ, tôi cũng sẽ là người đầu tiên giết anh!”
“Mục Vân Thanh! Cô điên rồi à!”
Hàn Ca bỗng ngẩng đầu, quát một tiếng: “Cô biết cô đang nói với ai không?”
“Anh ấy là người kế thừa mà đích thân Lang Chủ cũ ủy thác, Lang Chủ mới của Quần Lang, chủ nhân của chín Lang Tước chúng ta!”
“Nếu còn dám bất kính với Lang Chủ, đừng trách Hàn Ca tôi không niệm tình đồng môn!”
Hạng Tư Thành giơ tay, chơi nghịch Ngư Trường trong tay, khóe miệng từ từ cong lên một góc: “Đột nhiên ông cụ ném cho tôi đống này, đúng là hơi đau đầu…”
“Nhưng, việc càng có thách thức, bản thiếu soái càng có hứng thú!”
Anh nói xong, liền nhìn thẳng vào Mục Vân Thanh: “Ông cụ đã tín nhiệm tôi, đương nhiên tôi sẽ không phụ sự tín nhiệm của ông ấy!”
“Bản thiếu soái có thể bảo đảm với mọi người, ông cụ đã tin tưởng tôi, giao Quần Lang vào tay tôi, thì bản thiếu soái, đương nhiên sẽ không làm mất uy danh của ông ấy!”
Mục Vân Thanh nhìn anh sâu sắc, chậm rãi nói: “Hy vọng, anh có thể làm được như lời anh nói!”
Cô ta nói xong, liền từ từ quỳ một gối xuống, cuối cùng cúi đầu vốn cao ngạo: “Mục Vân Thanh, Hoa hồng băng trong chín Lang Tước, tham kiến Lang Chủ!”
Đáy mắt Hạng Tư Thành hiện lên tia sáng: “Yên tâm đi, thời gian sẽ chứng minh, trong tay bản thiếu soái, Lang Chủ sẽ vang danh khắp thiên hạ!”
“Chín Lang Tước! Nghe lệnh!”