Mục lục
Ông bố thiếu soái - Hạng Tư Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên mặt Phùng Tư Thành hiện lên nét bực bội: “Hấp ta hấp tấp, còn ra thể thống gì nữa! Trời sập xuống thì cũng từ từ nói cho tôi!”
“Mấy dự án mà chúng ta mới tiếp nhận đều xảy ra vấn đề cả rồi!”
“Tất cả đối tác đều sẵn sàng bồi thường phí vi phạm hợp đồng để hủy bỏ hợp tác với chúng ta, chỉ mới một lát mà đã có năm dự án hủy bỏ với chúng ta rồi”.

“Cái gì?!”
Phùng Tư Thành giật mình, lúc này, vẻ mặt của ông ta cũng không khá hơn giám đốc là bao, ông ta gầm lên: “Chẳng lẽ những kẻ đó điên rồi sao?!”
“Từ chối hợp tác với chúng ta, những gì chúng ta đã đầu tư lúc trước đều thành công cốc, nhưng bọn họ thì khá khẩm hơn gì?”
“Tôi… Tôi không biết”.

Giám đốc ủ rũ mặt mày: “Nhưng một ông chủ có mối quan hệ khá thân với tôi đã nói một câu, có một nhà tài phiệt bí ẩn đột nhiên đứng ra, thu mua những dự án ấy với giá cả cao hơn gấp mấy lần”.

“Hình như… Hình như…”
“Hình như cái gì?! Nói!”
Phùng Tư Thành hét ầm lên.

Giám đốc rụt cổ lại, mở miệng nói: “Hình như là nhắm vào tập đoàn Đại Hoa chúng ta!”
Rầm!
Phùng Tư Thành đập mạnh tay vào bàn: “Trong thành phố Tô Hàng, không một ai dám, và cũng không có bản lĩnh cướp đồ từ tay tập đoàn Đại Hoa chúng ta!”
Đang lúc ông ta suy nghĩ những khả năng có thể xảy ra thì bỗng nhìn thấy nụ cười như có như không của Hạng Tư Thành, bèn hừ lạnh một tiếng: “Mày cười cái gì? Chuyện trên thường trường thay đổi thất thường cũng chẳng có gì là lạ, đừng nói là năm dự án, cho dù mất hết sạch thì tao cũng gánh được tổn thất!”
Sau đó, ông ta khinh thường cười một tiếng: “Chắc không phải mày cho rằng chuyện này có liên quan đến mày đấy chứ? Ha ha…”

Thế nhưng, bất ngờ vẫn chưa kết thúc, ông ta còn chưa cười xong thì lại có một người xông vào văn phòng: “Chủ tịch Phùng, không ổn rồi, tường lửa của chúng ta bị công phá, tất cả cổ phiếu đều tuôn ra ngoài, trở thành cổ phiếu lẻ tẻ trên thị trường!”
“Cái gì?!”
Phùng Tư Thành quát ầm lên: “Mẹ kiếp, cậu còn đứng ngây ra đó làm gì nữa?”
“Đi thông báo cho đám cổ đông mua lại cổ phiếu đi”.

“Không… Không kịp nữa rồi”.

Người kia run rẩy nói: “Cổ phiếu của chúng ta bị một thế lực bí ẩn thu mua trắng trợn, hơn nữa còn cao hơn giá giao dịch bình thường ít nhất là ba mươi phần trăm trở lên.

Tất cả những nhà đầu tư cá nhân đang sở hữu cổ phần điên cuồng bán tháo, chỉ một lát đã bị thu mua từ năm mươi phần trăm trở lên”.

Tiếng cười của Phùng Tư Thành im bặt, ông ta đờ mặt ra: “Là… Là sao?”
Người kia mếu máo nói: “Có nghĩa là hiện tại tập đoàn Đại Hoa đã thay tên đổi chủ”.

Hơi lạnh xộc từ lòng bàn chân lên đến tận đỉnh đầu.

Lúc này, chuông điện thoại bỗng vang lên, Phùng Tư Thành ngơ ngác bắt máy, đầu bên kia lập tức vọng tới tiếng gào thét.

“Khốn kiếp, rốt cuộc ông đã làm những gì thế hả?”
“Chỉ một chớp một nhoáng như thế mà tất cả quản lý cao cấp đều nộp đơn xin từ chức tập thể, tất cả những công ty cung cấp hàng hóa đều ngừng hợp tác với tập đoàn Đại Hoa chúng ta”.


“Bản thiếu gia tin tưởng ông nên mới giao tập đoàn Đại Hoa cho ông, ông báo đáp tôi như thế này sao?!”
Bịch!
Chiếc điện thoại rơi xuống đất, Phùng Tư Thành thẫn thờ ngồi phịch xuống mặt đất.

Tòa văn phòng vốn rất trang nghiêm, nhưng giờ phút này, cách cánh cửa cũng có thể nghe thấy tiếng ồn ào nhốn nháo.

Phùng Tư Thành đờ đẫn nhìn Hạng Tư Thành, nghiến răng nói ra hai chữ: “Là… Mày?”
Ánh mắt của Hạng Tư Thành lạnh lùng tột độ: “Còn nhớ những gì tôi vừa nói với ông không?”
“Không! Không thể nào!”
“Làm sao một thằng phế vật như mày có bản lĩnh như vậy được?”
Phùng Tư Thành hét khàn cả giọng, sự khác biệt quá lớn khiến người vừa rồi còn đang rất cao ngạo như ông ta hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Rầm!
Cửa phòng bị đẩy ra, bảo vệ bước vào: “Chủ tịch Phùng, anh em tới hết rồi, ai dám tới tập đoàn Đại Hoa chúng ta gây sự?”
Ngón tay run rẩy của Phùng Tư Thành chỉ vào Hạng Tư Thành, trong ánh mắt chỉ toàn sự độc địa, ông ta gằn giọng nói: “Lôi thằng đó ra ngoài, tìm một nơi không có ai, đánh thật mạnh tay vào cho tôi!”
Nghe vậy, đám bảo vệ lập tức quây tới, ánh mắt của Hạng Tư Thành trở nên lạnh lùng, sát khí vô hình tản ra.

Rong ruổi trên sa trường bao năm, nhờ sự rèn luyện sống còn, chỉ riêng sát khí ngưng tụ lại cũng đủ để uy hiếp người bình thường.


“Các cậu còn ngây ra đó làm gì?”
“Bắt hắn rồi tống ra ngoài cho tôi!”
“Vâng!”
Tuy sợ hãi sát khí trên người Hạng Tư Thành, nhưng ông chủ đã lên tiếng, đám bảo vệ chỉ có thể tiếp tục xông lên.

Đúng lúc này, một tiếng quát vọng tới: “Dừng tay!”
Sau đó, cửa phòng bị đá văng ra, một người trẻ tuổi nghênh ngang bước vào.

“Hồ Vân Long? Cậu tới đây làm gì?!”
Cậu cả nhà họ Hồ, tất nhiên là Phùng Tư Thành biết chứ.

Hồ Vân Long nhởn nhơ nhìn Phùng Tư Thành, bất chợt trêu chọc: “Ơ kìa, chủ tịch Phùng làm sao thế? Hôm nay có nóng lắm đâu mà lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?”
Đôi mắt của Phùng Tư Thành đỏ ngầu: “Hồ Vân Long, cậu tưởng đây là địa bàn của nhà họ Hồ hay sao mà muốn tới thì tới?!”
“Tôi có chuyện quan trọng cần làm, không tiện tiếp đón cậu Hồ!”
“Người đâu, tiễn khách cho tôi”.

“Ý, đừng vội vàng đuổi tôi”.

Hồ Vân Long nhếch môi cười, lấy ra một tờ giấy, sau đó thong thả mở ra, đưa tới trước mặt ông ta: “Vừa rồi ông nói sai một câu rồi”.

“Từ giờ trở đi, nơi này sẽ là địa bàn của nhà họ Hồ!”
Con ngươi của Phùng Tư Thành co rụt lại, đó là giấy chứng nhận quyền sở hữu cổ phần, người sở hữu hơn năm mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Đại Hoa là Hạng Tư Thành.


“Là… Là mày?”.

||||| Truyện đề cử: Boss Hung Dữ - Ông Xã Kết Hôn Đi |||||
Phùng Tư Thành run rẩy chỉ vào Hồ Vân Long: “Chính chúng mày đã bày ra trò này?”
“Chủ tịch Phùng, cơm thì ăn bậy được, nhưng nói thì không nói lung tung được đâu!”
“Tất cả đều là công lao của anh rể tôi”.

“Ai bảo Phương Hoa không biết điều, dám đắc tội anh rể tôi?”
Hồ Vân Long cười lạnh một tiếng: “Tôi đã gọi anh ấy là anh rể thì bọn tôi chính là người nhà, của anh ấy cũng là của chị tôi, vậy nên vừa rồi tôi nói nơi này là địa bàn của nhà họ Hồ, có vấn đề gì không?”
Phùng Tư Thành mấp máy bờ môi, cho dù ông ta biết rằng kiểu gì nhà họ Hồ cũng có dính dáng trong chuyện này, nhưng bọn họ gạt hết cho Hạng Tư Thành, Hạng Tư Thành lại ôm hết vào người, nên ông ta cũng chẳng nói gì được.

“Được, được lắm! Chúng mày chơi lớn đó! Cậu Phương sẽ không bỏ qua cho chúng mày đâu!”
“Tao không biết hắn có bỏ qua cho bọn tao không, nhưng điều mà tao biết lúc này là, tao không cho phép chó sủa trên địa bàn của mình!”
Đội trưởng đội bảo vệ cũng là người biết quan sát tình thế, anh ta đảo mắt một vòng, bất chợt hét lên: “Các anh em, quăng lão già đó ra, đừng làm bẩn mắt chủ tịch của chúng ta!”
Dứt lời, đám bảo vệ khiêng Phùng Tư Thành lên, quăng ông ta ra bên ngoài mà chẳng hề nể nang chút gì.
Trong văn phòng, Hồ Vân Long cười khoái trá: “Phê quá đi mất! Lâu lắm rồi không được thoải mái thế này”.
Hạng Tư Thành cong môi cười: “Lần này tốn không ít tiền đâu nhỉ?”
Hồ Vân Long bĩu môi, không để ý cho lắm: “Đúng là tốn không ít, nhưng đáng lắm!”
“Đối với nhà họ Hồ, số tiền ấy chỉ là muỗi! Nhưng anh rể này, tuy rằng cướp đồ của Phương Hoa thì sướng đấy, nhưng dù sao hắn cũng không phải kẻ vô danh tiểu tốt, hay là chúng ta…”
Trong mắt Hạng Tư Thành lóe lên tia sáng, khóe miệng anh khẽ nhếch: “Đừng vội, đây mới chỉ là món khai vị mà thôi”.
“Món ngon còn ở đằng sau…”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK