“Anh Triệu, tôi không có ý đó, vốn tôi tưởng anh Triệu cũng không thích như những người khác, nhưng không ngờ anh Triệu lại không quan tâm tới thân phận, thật sự khiến người ta phải kính nể”, Chu Bá Quang vội vàng nói.
“Bớt nịnh hót đi”, Triệu Kỳ Phong cười mắng một câu, sau đó bắt đầu quan sát Hạng Tư Thành.
Vẻ mặt của Hạng Tư Thành rất bình thản, hờ hững đối mặt với hắn ta.
“Trước khi tới nơi này, tôi đã thu thập không ít tin tình báo, tin quan trọng nhất trong số đó là ở khu vực Bất Dạ xuất hiện một người rất lợi hại, người đó là anh đúng không?”, Triệu Kỳ Phong mở miệng nói.
Những người đứng bên cạnh nghe hắn ta nói vậy đều không khỏi ngạc nhiên, không ngờ chuyện mà Hạng Tư Thành làm lại đồn tới tai Triệu Kỳ Phong.
“Anh cảm thấy thế nào thì là thế đó”, Hạng Tư Thành thờ ơ đáp lại.
Triệu Kỳ Phong cũng không để ý, có vẻ như càng thêm coi trọng anh hơn, cười nói: “Vậy thì tốt, chúng ta ngồi vào một bàn rồi nói tiếp”.
Những người xung quanh lập tức hâm mộ, thanh niên có tư cách xuất hiện ở đây ngày hôm nay đều có gia thế ở bản địa, rất nhiều người thường ngày không hay rêu rao, hôm nay cũng cố ý tới đây.
Vậy nên, tuy rằng đã sàng lọc được không ít, nhưng số người ở lại vẫn rất đông, chắc chắn là rất khó chung bàn. Bao người muốn ngồi ăn cơm chung với Triệu Kỳ Phong, nếu có thể làm hắn ta nhớ mặt, hay thậm chí là làm thân được, nói không chừng sẽ mang tới sự trợ giúp không nhỏ cho tương lai.
Hiện tại Hạng Tư Thành chẳng làm gì cả, vậy mà lại được ngồi chung bàn với Triệu Kỳ Phong, khiến không ít người đố kỵ.
“Ừm, anh Hạng và cô Vân cùng đi đi”, Triệu Kỳ Phong rất chu đáo, không để Vân Tịnh Nhã khó xử.
“Thế thì xin cám ơn anh Triệu”, Vân Tịnh Nhã mỉm cười, vẫn luôn đi theo Hạng Tư Thành.