Lưu Đại Hổ lắc đầu, nói: “Anh nói cái đó à, là Triệu Thông, cậu chủ nhà họ Triệu đưa đến, nghe nói, bây giờ anh ta đang điên cuồng theo đuổi chủ tịch của chúng tôi đấy!”
“Triệu Thông này có lai lịch thế nào?”
“Thành phố Tô Hàng chúng ta ấy à, là thành phố giàu có nhất cả nước, khắp nơi đều là hào môn thế gia, còn nhà họ Triệu này là một trong mấy thế lực hàng đầu!”
“Thân phận này, vừa hay…”
“Người anh em Hạng, anh nói gì?”
“Không có gì…”, Hạng Tư Thành đảo con ngươi, nhìn Lưu Đại Hổ, khóe miệng cong lên: “Đại Hổ, anh nói xem, nếu tôi đập nát hết chỗ hoa hồng đó thì sẽ thế nào?”
Lưu Đại Hổ vừa nghe liền sợ giật mình, sau đó vội vàng nói: “Người anh em Hạng, không được đâu! Nhà họ Triệu là hào môn hàng đầu, không phải người mà chúng ta có thể động vào!”
“Hơn nữa, con người Triệu Thông này, vô cùng hống hách ngạo mạn, nghe nói từng có người đối đầu với anh ta, liền bị đánh gãy hai chân, ném xuống hồ cho cá ăn, còn có vài cậu chủ hào môn ngưu tầm ngư mã tầm mã với anh ta, mấy người này, có thể nói là tiếng xấu đồn xa ở khắp thành phố Tô Hàng này!”
Lưu Đại Hổ chân thành khuyên nhủ, anh ta không muốn vừa mới quen biết một người bạn không tồi, ngày mai, lại phải đi xuống biển vớt xác của anh.
“Vậy sao? Nói như vậy, tôi thực sự muốn thử xem!”
“Người anh em Hạng, tôi chỉ muốn tốt cho anh, nhà họ Triệu là một trong những gia tộc đứng đầu ở thành phố Tô Hàng, tài sản hơn chục tỷ, nếu anh đập nát hoa hồng của anh ta, sẽ bị anh ta đánh gãy chân thật đấy!”
Nghĩ đến lời đồn đáng sợ về Triệu Thông, Lưu Đại Hổ lạnh run người, nói nhỏ.
Hạng Tư Thành hơi nhếch khóe miệng, đi thẳng ra ngoài cửa: “Đánh gãy chân? Ha ha, tôi lại muốn trải nghiệm cảm giác ngồi xe lăn đấy!”
Hạng Tư Thành đi xuống dưới tầng, nhìn hoa hồng trải khắp và đám người đang đứng vây quanh chụp ảnh, cầm một bông lên như chỗ không người, đặt lên mũi ngửi: “Đúng là hương thơm mê người, chỉ đáng tiếc, lại để nhầm chỗ rồi!”
Bộp!
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hoa hồng rơi xuống đất, Hạng Tư Thành dẫm lên, nghiền nát thành bùn!
Hành động này khiến toàn bộ người xung quanh sợ hãi, trong đó có một người cầm di động quay thẳng vào anh, nói: “Anh đang làm gì vậy? Chẳng lẽ anh không biết đây là hoa hồng của cậu chủ Triệu hả?”
Hạng Tư Thành lãnh đạm gật đầu: “Đương nhiên là tôi biết!”
Anh nói xong, lại nhấc chân lên, bông hồng tươi sắc mỏng manh liền trở nên xơ xác!
“Điên rồi điên rồi! Dám dẫm lên hoa hồng của cậu chủ Triệu, anh không sợ bị đánh gẫy chân hả?”
“Cái tên này chắc không phải bị thần kinh chứ, dám đắc tội cả với cậu chủ Triệu, chán sống rồi”.
“Hừ! Chốc nữa nếu cậu chủ Triệu thấy có người dẫm lên hoa hồng của anh ta, nhất định sẽ không tha cho tên này! Khà, ngồi đợi xem kịch hay đi!”
Những người xung quanh bàn tán xôn xao, có người kinh ngạc, có người ngạc nhiên, nhiều hơn là cười trên nỗi khổ của người khác!
Còn lúc này, trong phòng tiếp khách của tập đoàn Mân Côi.
Hồ Mị Nhi khuôn mặt yêu kiều, làn da trắng tuyết, thân hình duyên dáng, cô ta ngồi trên ghế, vẻ mặt thú vị, đối diện với cô ta, một thanh niên anh tuấn, nhìn cô ta với khuôn mặt nóng bừng.
Nói thật, thanh niên này rất anh tuấn, sống mũi cao, góc cạnh rõ ràng, dáng người cao mảnh khảnh, mặc vest Armani, đeo đồng hồ Vacheron Constantin, vừa nhìn là biết công tử con nhà giàu.
Thanh niên này chính là Triệu Thông.
“Cô Hồ, tôi đến thăm nhiều lần, hôm nay, cuối cùng gặp được cô như ý nguyện rồi!”
“Tối nay tôi muốn mời cô ăn bữa cơm, có được không?”
Triệu Thông mỉm cười, hiện ra nụ cười quý tộc.
“Ăn cơm à…”
Ánh mắt Hồ Mị Nhi hiện lên nụ cười khó đoán, lúc này, người đàn ông đó chắc đến công ty rồi chứ?
Triệu Thông nhìn biểu cảm của Hồ Mị Nhi lúc này, ánh mắt anh ta hừng hực, đôi môi khô ráp, nội tiết trong tim đang bùng cháy dữ dội!
Đúng là người phụ nữ khiến đàn ông muốn dừng mà không được!
Nghĩ vậy, Triệu Thông liền nói: “Để thể hiện thành ý của tôi, tôi đã chuẩn bị cho cô Hồ một món quà, hy vọng cô sẽ hài lòng.”
“Ồ? Còn có quà?”
“Đương nhiên!”
Triệu Thông vô cùng tự tin thẳng lưng ưỡn ngực: “Mời cô Hồ rời bước đến bên cửa sổ, món quà mà tôi chuẩn bị cho cô Hồ ở phía dưới!”
Hồ Mị Nhi bước nhẹ di chuyển, vén màn cửa sổ, cúi nhẹ đầu.
Triệu Thông bên cạnh như đã chuẩn bị trước, lãng mạn tình cảm: “Hoa hồng đẹp nhất là để tặng cho người đẹp nhất là cô, nó thể hiện tình yêu thuần túy nhất từ tận đày lòng của tôi dành cho cô, chỉ có người đẹp toàn vẹn như cô mới xứng với hoa hồng kiều diễm này, cô xem, dưới tầng là chín trăm chín mươi chín bông hồng, là để thể hiện tình yêu sâu sắc của tôi dành cho cô…”