“Tuy rằng không biết cậu nghe nói chuyện này ở đâu, nhưng dù sao lần này cậu cũng cứu nhà họ Ngô thoát khỏi nguy nan, nếu tôi từ chối thì khác nào loại người vong ân bội nghĩa?”
“Cậu chờ một lát, tôi sẽ sai người đi lấy”.
Một lát sau, người hầu mang một chiếc hộp bằng gỗ tử đàn trông khá cổ điển tới, sau khi cẩn thận mở ra, trên tấm lụa vàng là một đóa hoa chín cánh màu trắng đã được sấy khô.
Đào Thiến Thiến vẫn im lặng từ nãy tới giờ, lúc này cô ta mới nhận lấy và kiểm tra kỹ càng một lượt. Trong ánh mắt chờ mong của Hạng Tư Thành, cô ta gật đầu: “Là thật!”
Phù!
Hạng Tư Thành thở phào một hơi, người có tâm thái như anh cũng không khỏi kích động.
Rốt cuộc con gái anh cũng được cứu rồi.
“Cám ơn gia chủ Ngô, bản thiếu soái nợ ông một món nợ ân tình!”
Lời hứa của thiếu soái đáng giá ngàn vàng.
Chỉ dựa vào câu nói ấy, nhà họ Ngô có thể hưng thịnh cả đời!
Hạng Tư Thành không ở lại lâu, anh tới thẳng sân bay. Chiếc phi cơ đã chờ sẵn ở đó, ngay khi bọn họ chuẩn bị lên máy bay thì chuông điện thoại của Đào Thiến Thiến vang lên.
“A lô, Thiến Thiến, em đến đâu rồi?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói dồn dập.
Đào Thiến Thiến hơi ngơ ngác: “Đến đâu gì cơ?”
Nghe vậy, giọng nói ở đầu bên kia đột nhiên cất cao lên: “Em đừng nói với chị là em quên chuyện biểu diễn thanh nhạc ngày hôm nay đấy nhé!”
Đào Thiến Thiến thay đổi sắc mặt, cô ta lắp bắp: “Em… Làm… làm sao mà em quên được!”
“Vậy là tốt! Mọi người tới cả rồi, chỉ thiếu một mình em nữa thôi. Khó khăn lắm chúng ta mới có cơ hội này, nhất định phải cho đám sinh viên chuyên ngành nhạc phương Tây biết thực lực của sinh viên nhạc dân tộc chúng ta!”
Sau khi tắt máy, Đào Thiến Thiến nhăn nhúm mặt mày: “Tiêu rồi tiêu rồi! Sao tôi lại quên mất chuyện quan trọng như thế cơ chứ!”
Hạng Tư Thành mở miệng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đào Thiến Thiến chớp mắt: “Tôi là sinh viên năm ba của học viện âm nhạc Hoa Hạ, học đàn tranh dân gian cổ điển. Hôm nay, cung hòa nhạc lớn nhất cả nước là Cung hòa nhạc Athena sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc rất lớn, được lên sàn diễn Cung hòa nhạc Athena là giấc mơ của mỗi một sinh viên học nhạc!”
“Nhưng số học sinh học nhạc dân tộc rất ít, vốn cũng chẳng liên quan gì tới chúng tôi. Nhưng mấy trường học đã cố gắng để giành được năm phút biểu diễn cuối cùng cho tiết mục nhạc dân tộc”.
“Chúng tôi biết, năm phút thì chẳng thể trình diễn được một ca khúc xuất sắc, nhưng tất cả mọi người đều muốn bọn họ thấy rằng nhạc dân tộc không thua kém gì nhạc phương Tây!”
“Nhưng… Nhưng tôi lại quên mất thời gian! Không có người đánh đàn tranh thì bản nhạc đã luyện tập lúc trước không thể tiến hành được, còn ganh đua cái gì nữa cơ chứ!”
Nhìn khuôn mặt sắp phát khóc của Đào Thiến Thiến, Hạng Tư Thành hỏi với vẻ mặt là lạ: “Cô học nhạc á?”
Anh cảm thấy lạ cũng là điều bình thường, cháu gái của y thánh lại học nhạc dân tộc, đúng ra phải kế thừa tài nghệ của ông mình rồi học y chứ?
Đào Thiến Thiến tức đến mức giậm chân: “Anh bắt trọng điểm giúp tôi có được không?”
“Ai quy định ông nội là y thánh thì cháu gái nhất định phải học y? Từ nhỏ tôi đã thích nhạc dân tộc rồi, không được sao?”
Hạng Tư Thành vội vàng cười làm lành: “Được, đương nhiên là được! Còn bao lâu nữa sẽ tới phần biểu diễn của các cô?”
Đào Thiến Thiến nhìn đồng hồ: “Chưa tới ba tiếng nữa!”
“Ba tiếng là đủ rồi”.
Hạng Tư Thành đặt Sen Tuyết chín cánh vào tay Liệt Long: “Mang thuốc về thành phố Thiên Hải, nhất định phải giao tận tay cho thầy Đào!”
“Tuân lệnh!”
Sau đó, Hạng Tư Thành kéo Đào Thiến Thiến chạy vụt đi. Đào Thiến Thiến ngơ ngác hỏi: “Anh… Anh định kéo tôi đi đâu?”
“Lúc ở thôn Tiểu Hà, chẳng phải cô nói là muốn ngồi trực thăng sao? Hôm nay tôi sẽ dẫn cô đi trải nghiệm”.
Sau đó, một chiếc trực thăng Apache bay lên không trung rồi lao vụt đi.
Trời xanh mây trắng, mặt đất như nằm gọn dưới lòng bàn chân.
Thời khắc này, ở cửa đại sảnh Cung hòa nhạc Athena xa xôi, đám sinh viên chuyên ngành nhạc dân tộc đang lo lắng đi tới đi lui.
“Mấy giờ rồi mà Thiến Thiến vẫn chưa tới?”
“Điện thoại cũng không gọi được, hay là gặp chuyện gì rồi?”
Lúc này, một giọng nói quái gở vang lên: “Hừ! Tôi cảm thấy Đào Thiến Thiến sợ nên không dám tới thì có!”
“Ngô Dương! Đừng có nói lung tung!”
Một nữ sinh nổi giận nói: “Thiến Thiến không phải người như thế!”
“Nhất định là bởi vì có chuyện gì đó nên mới tới muộn, tôi tin là em ấy sẽ tới!”
“Sẽ tới? Tới thế nào?”
“Bây giờ đang là giờ cao điểm, hơn nữa chỉ còn chưa tới mười phút là tới giờ biểu diễn rồi, trừ khi cậu ta bay tới, nếu không thì tuyệt đối sẽ không tới kịp!”
Vừa dứt lời, tiếng vang to lớn vọng tới. Mọi người ngửa đầu nhìn lên trời, một chiếc trực thăng liệng tới, sau đó chậm rãi hạ xuống quảng trường rộng lớn trước sảnh Cung hòa nhạc.
Sau đó, Đào Thiến Thiến nhảy xuống máy bay, vừa chạy tới vừa nói: “Tớ xin lỗi! Xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu!”
“Thiến Thiến, chị biết em sẽ không tới muộn mà!”
“Woa, Thiến Thiến, cậu đỉnh vậy, ngồi trực thăng tới đây luôn, hâm mộ chết mất!”
Ngô Dương thay đổi sắc mặt, nữ sinh vừa rồi huých vào người cậu ta, trêu tức nói: “Ngô Dương, có phải miệng cậu được khai quang rồi không, nếu không thì làm sao cậu biết Thiến Thiến sẽ bay tới?”
Khuôn mặt của Ngô Dương lúc xanh lúc trắng, không ai để ý thấy trong mắt cậu ta hiện lên nét âm u.
“Mau lên, sắp tới giờ rồi”.
Đào Thiến Thiến gật đầu, sau đó lại chạy tới túm lấy Hạng Tư Thành: “Anh Hạng, dù sao cũng tới đây rồi, anh nghe tôi biểu diễn xong rồi hãy đi có được không?”
Nhìn nét chờ mong trong mắt cô ta, Hạng Tư Thành cười gật đầu: “Được!”
- ---------------------------