Bệnh viện quý tộc của thành phố Thiên Hải là bệnh viện tư nhân chỉ dành riêng cho tầng lớp thượng lưu, có có đội ngũ y bác sĩ và các thiết bị y tế tốt nhất trong tỉnh Lỗ. Lúc này, một nhóm bác sĩ đang xúm lại trước cửa phòng phẫu thuật, mồ hôi mồ kê đầy đầu.
Ông cụ Khúc, người thuộc một trong bốn gia tộc lớn nhất tỉnh Lỗ đột nhiên phát tác bệnh tim, hơn nữa bệnh tình còn nghiêm trọng hơn sự tưởng tượng của mọi người.
Tin ấy vừa lan ra, không chỉ riêng thành phố Thiên Hải chấn động, mà ngay cả mười bảy thành phố của tỉnh Lỗ cũng nháo nhào cả lên, vô số xe sang nườm nượp đổ về thành phố Thiên Hải.
Hạng Tư Thành đứng cách phòng phẫu thuật không xa, nhìn dáng vẻ lo lắng của các bác sĩ, anh biết tình trạng của ông cụ không mấy khả quan. Tâm trạng của anh chùng xuống, bước tới nói: “Để tôi vào xem sao, có thể tôi sẽ có cách chữa”.
Cái gì?!
Hạng Tư Thành vừa dứt lời, không ít người nhìn anh bằng ánh mắt quái dị.
“Nực cười!”
Người đàn ông trung niên dẫn đầu cười lạnh một tiếng, đôi mắt nhìn Hạng Tư Thành chỉ toàn sự khinh thường: “Nói khoác mà không biết ngượng, cậu nhóc, cậu đã mọc đủ lông chưa?”
“Đúng thế, một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà dám phát ngôn bừa bãi!”
“Chủ nhiệm Vương còn chưa lên tiếng, cậu là cái thá gì!”
Tất cả đều nhìn Hạng Tư Thành với vẻ khinh miệt.
Phải biết rằng người đàn ông vừa lên tiếng tên là Vương Trạch, là chuyên gia khoa tim mạch trong thành phố Thiên Hải, và thậm chí là trong cả tỉnh Lỗ, là bác sĩ chủ nhiệm ở bệnh viện quý tộc, ngoài ra thì còn là học trò của một trong bốn thần y nổi tiếng cả nước - Đường Đỉnh Sơn.
Vương Trạch đã nghiên cứu về bệnh tim hơn ba mươi năm, có thể nói là nhân vật đỉnh cao trong ngành, mà Hạng Tư Thành thì mới khoảng hai mươi tuổi. Người tầm tuổi này, cho dù học y từ trong bụng mẹ thì cũng giỏi giang gì cho cam?
Người đang cứu chữa cho ông cụ Khúc trong phòng phẫu thuật chính là thần y Đường Đỉnh Sơn - thầy của Vương Trạch. Ngay cả Vương Trạch cũng không có tư cách nhúng tay vào, huống chi là một thằng nít ranh?
“Tôi biết y thuật thật mà!”
Hạng Tư Thành lại nhấn mạnh một lần nữa.
Tuy rằng anh không quen biết gì nhiều với ông cụ Khúc, nhưng từ khí thế của hai ông lão lúc đánh cờ cùng với sự uy nghiêm của bậc bề trên thì hẳn là hai ông lão này có thân phận không tầm thường.
Đương nhiên, Hạng Tư Thành chẳng quan tâm tới mấy thứ đó, có tôn quý đến mấy thì cũng có thể qua mặt được người làm thiếu soái như anh sao?
Chỉ có điều tuy mới gặp lần đầu, nhưng Hạng Tư Thành có thiện cảm về ông lão ấy. Anh sẵn sàng giúp chỉ đơn giản là bởi vì không muốn một ông lão mà mình có thiện cảm gặp điều gì bất trắc mà thôi.
Thấy Hạng Tư Thành vẫn kiên trì, Vương Trạch không nhịn được hỏi: “Cậu nhóc, cậu nói cậu biết khám bệnh, vậy cậu có giấy phép hành nghề y không?”
“Không có”.
Hạng Tư Thành trả lời thật thà, anh có dựa vào y thuật kiếm cơm đâu mà lại có thứ đó.
Nghe vậy, Vương Trạch cười nhạo một tiếng: “Ngay cả giấy phép hành nghề y cũng không có mà dám nói là biết y thuật?”
“Tôi thấy thằng nhóc này đang lòe thiên hạ thôi, chủ nhiệm Vương, gọi bảo vệ tới quăng hắn ra đi, đừng để hắn ở đây nữa, gai mắt quá”.
“Đúng thế, thầy Đường đang tiến hành châm cứu, không thể bị quấy rầy được, nếu xảy ra sai sót gì thì ai gánh trách nhiệm đây?”
Ánh mắt của mọi người đều rất hằm hè, người trong phòng phẫu thuật là ông cụ Khúc, thuộc một trong bốn gia tộc lớn của tỉnh Lỗ, nếu bọn họ để sảy nhỡ gì thì dù là người có thân phận địa vị như bọn họ cũng không chịu nổi cơn thịnh nộ của nhà họ Khúc.
Đột nhiên, có người giễu cợt nói: “Cậu nhóc, vừa rồi tôi nhìn thấy cậu đưa ông cụ Khúc tới bệnh viện, cậu cố chấp như thế, chắc không phải là muốn kiếm chác chút gì đó chứ?”
Mọi người lập tức sực hiểu, ánh mắt trở nên khinh thường tột độ. Với thân phận địa vị của nhà họ Khúc, chỉ tiện tay thưởng một chút cũng đủ để Hạng Tư Thành ăn sung mặc sướng cả đời, thì ra thằng nhóc này chây lì như vậy là bởi vì có ý đồ ấy.
Vương Trạch nhíu mày lại, trên mặt hiện lên sự chán ghét. Ông ta lấy một ngàn tệ trong túi ra rồi vứt xuống dưới chân Hạng Tư Thành: “Cậu nhóc, tôi thay ông cụ Khúc thanh toán phí vất vả cho cậu, bây giờ hãy cút đi mau lên, nếu còn làm ồn ở đây nữa thì đừng trách tôi không khách khí”.
“Tôi biết y thuật thật mà, ông cụ trong phòng phẫu thuật đột phát bệnh tim, tình hình cực kỳ nghiêm trọng, bất cứ một sai lầm nào cũng có thể lấy mạng ông ấy”.
Hạng Tư Thành không thèm nhìn những tờ tiền trên mặt đất, anh vẫn kiên trì nói.
Trên chiến trường có thể sẽ phải đối mặt với sự sống và cái chết bất cứ lúc nào, không có bác sĩ, không có thuốc men, một khi bị thương, bản thân mình chính là bác sĩ tốt nhất.
Hạng Tư Thành có thân phận tôn quý, tất nhiên là anh đã lợi dụng quyền hạn vô thượng của mình, quan sát học hỏi rất nhiều y thuật từ xa xưa. Anh thuộc lòng bao phương pháp đã thất truyền, thuật châm cứu thì thành thạo hơn hết. Dù sao khi đã lên chiến trường, kim bạc là dụng cụ cứu mạng tiện mang theo nhất.
Nghe xong câu ấy của anh, tất cả mọi người đều cười lạnh. Đây là bệnh tim, một trong ba căn bệnh nan y khó chữa nhất trên thế giới, bất cứ một loại bệnh tim nào cũng có thể dẫn đến tử vọng. Tri thức y học cơ sở như thế này còn cần Hạng Tư Thành phân bua sao?
“Thằng nhóc, không cút đi là tôi sẽ gọi bảo vệ tới quăng cậu ra ngoài đấy!”
Vương Trạch đã mất kiên nhẫn rồi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên ung dung quý phái, có khí thế mạnh mẽ xuất hiện trước mặt mọi người.
- ---------------------------