Mục lục
Ông bố thiếu soái - Hạng Tư Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi những tưởng cả đời này đều sẽ bị hủy hoại trong tay nhà họ Chu, hôm đó tâm trạng không tốt, tôi ra ngoài mượn rượu giải sầu, rồi gặp được anh Hạng…”



Nói đến đây, trên cơ bản Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã đã hiểu đầu đuôi câu chuyện rồi, nhưng hiểu là một chuyện, phải làm sao lại là một chuyện khác.



Phải biết rằng, trong thành phố Bất Dạ, tiếng tăm của nhà họ Nguyệt được xếp vào top một top hai, ngay cả những gia tộc mang dòng dõi hoàng triều cao ngạo ấy cũng không sánh bằng. Nhà họ Nguyệt ghê gớm là thế, vậy mà lại phải cúi đầu trước nhà họ Chu, đủ để thấy thế lực của nhà họ Chu lớn đến mức nào.



“Chẳng lẽ cô Uyển Như nhất định phải gả cho tên khốn đó sao?”



Vân Tịnh Nhã cắn môi.



Nguyệt Uyển Như nở nụ cười bi thảm. Không gả? Không gả thì làm gì được đây?



Chẳng lẽ cô ta lại kéo cả nhà họ Nguyệt chết theo mình sao?



Thế nhưng cô ta cũng coi như yêu một lần rồi, có thể nói là đã bù đắp được nỗi tiếc nuối lớn nhất trong đời…



“Tư Thành, anh mau nghĩ cách đi chứ!”



Hạng Tư Thành cười khổ một tiếng, nhà họ Chu quyền cao chức trọng, nếu muốn bọn họ hủy bỏ hôn ước thì phải nghĩ một kế sách vẹn toàn.



“Chuyện này không vội được đâu…”



Hạng Tư Thành sờ mũi nói khẽ. Bất luận về công hay về tư, mối quan hệ giữa anh và Nguyệt Uyển Như cũng đủ để khiến anh không thể trơ mắt nhìn cô ta rơi vào hố lửa.



Phải rồi!



Đột nhiên, nghĩ tới điều gì đó, Hạng Tư Thành nhìn chằm chằm vào Nguyệt Uyển Khung.



Nguyệt Uyển Khung sửng sốt, lúng túng cười một tiếng: “À ừm, vừa rồi cuống quá nên em mới gọi anh là anh rể…”



Hạng Tư Thành lắc đầu, chỉ vào anh ta: “Có phải anh bị Chu Bá Quang bắt thóp gì rồi không?”



Anh nói vậy, ngay cả Vân Tịnh Nhã và Nguyệt Uyển Như cũng đều chuyển mắt nhìn sang Nguyệt Uyển Khung.



“Không, sao lại thế được?”



Nguyệt Uyển Khung không hay nói dối, ít nhất thì Nguyệt Uyển Như hoàn toàn có thể nhận ra dáng vẻ nói dối của anh ta.



“Uyển Khung, em nói thật đi!”



“Chị… chị đừng hỏi!”



“Em bị hắn bắt thóp thật hả?”



Nguyệt Uyển Như mở to đôi mắt. Tuy rằng đứa em trai này của cô ta không làm được công trạng gì, nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc, càng không bao giờ đụng tới tệ nạn xã hội, nhưng đã bị Chu Bá Quang bắt thóp thì làm sao có thể là chuyện nhỏ được?



“Nói đi, nói ra thì có lẽ mọi người có thể giúp anh”.



Thực chất Hạng Tư Thành cũng không hẳn là ghét Nguyệt Uyển Khung.



“Không nói đi mau lên!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK