Trương Học Tâm nổi giận gầm lên: "Cậu có biết đây là nơi nào không mà dám ăn nói hàm hồ như thế?!"
Hạng Tư Thành chẳng hề sợ hãi, anh lớn tiếng đáp lại: "Tất nhiên là biết!"
"Thế gia Trọng Cảnh, một trong mười hai danh gia vọng tộc!"
Trương Học Tâm tiến lên một bước, đôi mắt sắc như mắt ưng: "Nếu biết đây là thế gia Trọng Cảnh, ai cho cậu sự tự tin để nói ra câu nói ngông cuồng như vậy?" Hạng Tư Thành chưa kịp nói gì thì Trương Quân đã lên tiếng: "Chú ba, đây là người anh em của cháu!"
Anh ta nhấn mạnh vào mấy chữ "người anh em".
Trương Học Tâm hơi chau mày lại, ông ta có thể không nể mặt Hạng Tư Thành, nhưng không thể không nể mặt Trương Quân.
Mặc dù tất cả mọi người trong thế gia Trọng Cảnh đều biết rằng Trương Quân có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng chỉ cần anh ta còn sống thì anh ta vẫn là trưởng tôn chi chính của thế gia Trọng Cảnh, là người cầm quyền của thế gia Trọng Cảnh trong tương lai.
"Quân Nhi, cháu cũng biết đấy, người anh em đó của cháu đã bẻ gãy tay con cháu của thế gia Trọng Cảnh, cũng có nghĩa là không nể mặt chúng ta!"
Trương Quân cười một tiếng, trầm giọng nói: "Cậu ấy ra tay nên Trương Trạch Thành chỉ gãy một tay thôi, nếu để cháu ra tay thì không chỉ đơn giản như thế thôi đâu!"
"Cháu..."
Trương Học Tâm tức đến mức lồng ngực phập phồng, ông ta nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Trương Quân, mở miệng nói: "Cháu có biết cháu đang nói gì không?"
"Tất nhiên là biết!"
Trương Quân thản nhiên đáp lại: "Nhưng chú ba, chú cũng phải biết rằng chỉ cần cháu còn sống thì cháu vẫn là cậu cả của thế gia Trọng Cảnh!"
"Được, được, được!"
Trương Học Tâm nói ba chữ được liên tiếp, ông ta âm trầm mặt mày: "Cháu là cậu cả của thế gia Trọng Cảnh, chú không có quyền ra lệnh cho cháu, nhưng đã xin thuốc thì phải dập đầu ba cái và vượt qua hang độc, hẳn là cháu biết rõ quy định này chứ?"
"Đương nhiên là biết!"
Trương Quân mở miệng nói: "Quy định trăm năm của thế gia Trọng Cảnh không thể phá hỏng được, dập đầu ba cái và xông qua hang độc, cháu sẽ đi đầu làm mẫu!"
"Cái gì? Cháu điên rồi sao?!"
Trương Học Tâm ngạc nhiên nhìn anh ta: "Chẳng lẽ cháu không biết hang độc đại biểu cho điều gì sao sao?"
"Cháu đang tự chui đầu vào chỗ chết đấy!"
Trương Quân thản nhiên nhìn ông ta, lạnh lùng nói: "Sống chết có số, không cần chú ba lo lắng!"
"Người xin thuốc đã tới rồi, làm phiền chú ba hãy mở hang độc để vào vườn thuốc theo quy định của thế gia Trọng Cảnh!"
"Ha ha..."
Trương Học Tâm cười to, trào phúng nhìn Hạng Tư Thành: "Tất nhiên là tôi không dám vi phạm quy định của thế gia Trọng Cảnh rồi, chỉ sợ cậu có mạng tới, nhưng không có mạng đi thôi!"
"Xương trắng trong hang độc trải dài hàng cây số, bây giờ thêm một bộ của cậu thì cũng đừng trách thế gia Trọng Cảnh không chuẩn bị quan tài cho cậu!" Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
Website T*amlinh2*47.c*om cập nhật truyện mới nhanh nhất
Nói đến đây, giọng nói của ông ta trở nên sắc bén và âm u: "Bởi vì đã vào hang độc, ngay cả thi cốt cũng không còn!"
Đôi mắt của Hạng Tư Thành vẫn rất bình tĩnh, anh nói to: "Chuyện này không cần thế gia Trọng Cảnh lo lắng thay, không phải ai cũng có thể lấy được mạng của Hạng Tư Thành này!"
"Được!"
Trương Học Tâm hô to: "Gõ ba tiếng trống, mở hang độc!"
"Xin thuốc cứu người, sống chết tự lo!"
Gió đêm lạnh lẽo, toàn bộ thế gia Trọng Cảnh đều hành động.
Sau ba tiếng trống vang vọng, vô số thành viên trong thế gia Trọng Cảnh tụ tập ở cửa vào hang độc.
Trong khu rừng rậm đen kịt đằng trước lấp lóe những cặp mắt xanh biếc, những bóng đen lượn qua lượn lại, lóe lên rồi biến mất, khiến nơi này thêm phần âm u đáng sợ.
Trương Học Tâm nhìn Hạng Tư Thành, lạnh lùng cười một tiếng: "Dựa theo quy định của thế gia Trọng Cảnh thì phải lạy ba lạy với hang độc, hiện tại, quỳ xuống đi!"
Trương Quân đứng cạnh ông ta, nghiêm túc nói: "Trước khi vào hang độc, thành tâm lạy ba lạy, những loài độc vật ấy nhận lễ bái của cậu thì có thể sẽ không làm khó cậu, đây cũng là cách để gia tăng tỉ lệ sống sót cho mình!"
"Quỳ lạy đám độc vật này?"
Hạng Tư Thành hỏi ngược lại một câu, sau đó bỗng cười ha ha.
Anh đi thẳng vào trong, gió đêm rít gào, vạt áo tung bay, như một ngọn nũi sừng sững, ngạo nghễ nói: "Hạng Tư Thành này trên không lạy trời, dưới không lạy đất, chỉ là một lũ độc vật mà cũng xứng để tôi quỳ?"
Câu nói ấy như chọc giận vô số sinh vật trong bóng tối.
Những âm thanh nháo nhác vọng tới, rắn độc ngẩng đầu, bọ cạp vẫy đuôi, đám độc vật đông nghìn nghịt lập tức bao vây lấy anh.
Nhìn dáng vẻ ấy của anh, Trương Học Tâm nở nụ cười giễu cợt: "Chàng trai, tuổi trẻ xốc nổi cũng không có gì là sai, nhưng phải xem là ở nơi nào mới được!"
"Những loài độc vật ấy đã sinh ra linh trí từ lâu rồi, cậu bất kính với chúng, chúng sẽ lấy mạng cậu!"
Những thành viên của gia tộc Trọng Cảnh đang vây quanh cũng châm chọc: "Chậc chậc, vào hang độc mà còn dám kiêu ngạo như vậy, cậu có mấy cái mạng để chết hả?"
"Haizz, trên thế giới này luôn có những kẻ óc bò cứ tự cho mình là đúng như thế..."
"Hừ, mọi người đoán xem hắn có thể sống được bao lâu trong hang độc? Năm giây, hay mười giây? Ha ha..." Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Đối mặt với sự trào phúng của những người khác, khuôn mặt của Trương Quân cũng rất ngưng trọng.
Sau đó anh ta cắn răng, trong mắt hiện lên sự quyết đoán, bước lên định ngăn cản Hạng Tư Thành.
Ai ngờ Hạng Tư Thành lại vươn tay ra chặn anh ta lại.
Ánh mắt anh như chứa đựng tia sáng chói lóa, không những không lùi bước khi đối mặt với đám độc trùng, ngược lại còn tiến lên một bước, cất cao giọng nói: "Hạng Tư Thành này tòng quân từ thuở thiếu thời, dùng núi thây biển máu để làm nên danh xưng thiếu soái, chưởng quản một phương, dẫn dắt thiết kỵ!"
"Người đời chỉ biết thiết kỵ biên giới phía Bắc có tất cả ba mươi ngàn quân, nhưng có ai hay kể từ khi thành lập đến nay, số lượng quân đội biên giới phía Bắc đâu chỉ có mấy chục ngàn?"
Gió đêm lạnh lẽo, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng trái tim đầy nhiệt huyết!
"Trong những năm qua, vô số thành viên quân đội biên giới phía Bắc chôn thân nơi sa trường, nhưng có người ngã xuống thì lại có người tiến lên.
Bọn họ tận trung với nước, vùi mình trong sa mạc, bên dưới mảnh cát vàng vạn dặm là những bộ xương anh hùng, để lại những vong hồn trung liệt!"
"Hạng Tư Thành này là thiếu soái của vùng biên giới phía Bắc, đại diện cho hàng ngàn hàng vạn linh hồn trung liệt ấy, tôi có thể quỳ, nhưng cái hồn của người lính thì không thể quỳ, tôi có thể chết, nhưng cái hồn của người lính thì không thể chết!"
Câu nói cuối cùng vang vọng, gió đêm như ngưng tụ lại.
Tiếng cười của những thành viên trong gia tộc Trọng Cảnh im bặt lại, không hiểu sao bọn họ lại sinh ra ảo giác rằng đằng sau Hạng Tư Thành có thiên quân vạn mã đang gào thét, cờ bay phấp phới, sát khí ngút trời.
Đám độc vật vốn đang lăm le nhóm ngó, nhưng trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, chúng như gặp phải thiên địch, chậm rãi lùi lại trước sự chứng kiến của bao người.
Hạng Tư Thành tiến lên một bước, độc vật lùi lại vài phần, anh tiến lên ba bước, đám độc trùng đông nghìn nghịt biến mất hết, như thể chưa từng xuất hiện.
Người của thế gia Trọng Cảnh trợn mắt há hốc mồm, không nói được một câu gì.
Hang độc đã từng lưu giữ vô số bộ xương trở nên vô dụng với Hạng Tư Thành.
Hạng Tư Thành đón gió đêm, hướng mặt về phía bắc, đứng thẳng tắp và chắp tay, giọng nói trầm thấp vang lên trong đêm tối: "Linh hồn người lính bền vững, vùng biên giới phía Bắc trường tồn!"