“Hình như em nhìn thấy một con thạch sùng màu trắng khổng lồ lao vụt qua thì phải”.
“Đại ca, sao chiếc Golf đó lại ở đằng trước chúng ta rồi? Chắc không phải nó là con thạch sùng đó đấy chứ?”
Xoẹt!
Trên con đường thẳng tắp, rốt cuộc chiếc xe cũng thuận lợi tới đích.
Cả đám vừa được chứng kiến quá trình đua xe của Hạng Tư Thành, ai nấy đều im phăng phắc.
Bộp!
Cửa xe bên ghế lái bỗng mở ra. Khúc Tiểu Nghệ không nói một câu gì, chạy sang vệ đường nôn ọe. Hạng Tư Thành cũng xuống xe, anh nhìn bốn chiếc xe đằng sau, bày ra dáng vẻ bí hiểm: “Haizz, lâu rồi không đụng vào xe, kỹ thuật thụt lùi rồi”.
“Thánh xe! Thánh xe! Thánh xe!”
Không biết là ai hô lên một câu, tất cả mọi người như bùng nổ, nhìn Hạng Tư Thành rồi hô ầm lên, ánh mắt của bọn họ chẳng khác nào fan cuồng gặp được thần tượng.
Bốn chiếc xe kia cũng mở cửa ra. Bốn thằng nhóc trẻ trâu với những mái đầu xanh đỏ, vừa gào khóc vừa xông tới ôm chân Hạng Tư Thành: “Đại thần! Xin anh hãy nhận bọn em làm học trò!”
“Đúng thế! Anh làm thầy của bọn em đi!”
“Sau này tứ thiếu gia thành phố Nam bọn em sẽ trung thành tuyệt đối với anh, xin anh hãy thu nhận bọn em!”
Trong lúc Hạng Tư Thành đang cảm thấy đau đầu, Khúc Tiểu Nghệ lảo đảo bước tới, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
“Anh đi theo tôi!”
Lúc này, tứ thiếu thành phố Nam tỏ vẻ bất mãn: “Người đẹp, tôi biết thầy của bọn tôi rất đẹp trai, nhưng đêm còn dài mà, cô đâu cần vội vàng như thế!”
“Đúng thế, cô đợi bọn tôi nhận thầy xong thì thằng tư sẽ lái xe, thằng ba đi đặt phòng, thằng hai đi mua ba con sói, còn tôi sẽ đích thân gác cửa cho hai người, tất cả sẽ được sắp xếp đâu ra đấy”.
“Các người nói cái gì thế hả?”
Khúc Tiểu Nghệ giận tím mặt, tung bộ võ Quân Thể Quyền ra. Hạng Tư Thành bất đắc dĩ nhìn “tứ thiếu gia” bị đánh đến mức gào khóc inh ỏi. Anh thở dài một hơi, mấy thằng nhóc đáng thương, lính truyền tin cũng là lính mà.
Nhà họ Khúc là thế gia của tỉnh Lỗ, ở trong một căn biệt thự rộng hơn hai ngàn mét vuông, thuộc khu vực sầm uất nhất thành phố Tế Đông.
Thấy cô cả nhà mình lôi một người đàn ông xa lạ về nhà giữa nửa đêm nửa hôm, quản gia nhà họ Khúc ngạc nhiên hỏi: “Cô cả, cô làm gì vậy?”
Khúc Tiểu Nghệ chẳng hề để ý tới ông ta, dữ dằn nói với Hạng Tư Thành: “Anh ngoan ngoãn chờ ở đây cho tôi, trước khi tôi về, anh không được đi đâu hết”.
Dứt lời, cô ta xoay người vào phòng thay quần áo.
Hạng Tư Thành chẳng mấy bận tâm, anh bĩu môi, vắt chân lên quan sát phòng khách của nhà họ Khúc một lượt.
“Bỏ chân xuống”.
Đột nhiên, một tiếng quát vang lên bên tai. Hạng Tư Thành quay đầu lại, thấy quản gia đang nhìn mình với vẻ mặt uy nghiêm.
“Không nhìn xem đây là nơi nào, vắt chân ngả ngớn, còn ra thể thống gì nữa?”
Hạng Tư Thành khẽ cười một tiếng: “Ông lo chuyện bao đồng ít thôi, tôi muốn ngồi thế nào là chuyện của tôi, liên quan gì tới ông?”
“Xấc xược!”
“Nơi này là nhà họ Khúc, tơi đây thì phải tuân theo quy củ của nhà họ Khúc!”
Quản gia uy nghiêm nhìn anh: “Mà tôi, chính là người đại diện cho quy củ của nhà họ Khúc!”
Đôi mắt của Hạng Tư Thành trở nên lạnh lẽo: “Chẳng lẽ ông chưa bao giờ nghe nói tới câu, người tới nhà thì đều là khách sao?”
“Cậu mà cũng đòi làm khách của nhà họ Khúc?”
Quản gia nhìn bộ quần áo giá rẻ và thậm chí còn dính bẩn trên người Hạng Tư Thành, trong mắt lóe lên sự chán ghét: “Cái dáng vẻ nghèo kiết xác này chỉ nhìn thôi cũng thấy buồn nôn rồi. Tôi nói cho cậu biết, cô cả nhà tôi lương thiện nên mới thương hại chó mèo rồi dắt về nhà, nhưng tôi không chấp nhận lũ mạt rệp các người xuất hiện trước mặt tôi”.
“Cái dáng vẻ như một thằng ăn mày này của cậu xuất hiện ở đây quả thực là làm bẩn mắt tôi!”
Trong giọng nói của quản gia mang theo sự cao ngạo của người bề trên: “Hiện tại tôi cho cậu hai sự lựa chọn, một là cút ra ngoài, hai là tôi sai người quăng cậu ra”.
Đôi mắt của Hạng Tư Thành trở nên âm trầm: “Hay thay cho một tên quản gia oai vệ, chẳng lẽ ông không nghe thấy vừa rồi chủ nhân của ông bảo tôi ở lại đây sao?”
“Chủ nhân?”
Trong mắt quản gia hiện lên nét khinh miệt: “Một con nhóc chưa trải sự đời mà đòi làm chủ nhân cái quái gì. Tôi mà bắt cậu cút, con nhóc đó cũng chẳng dám phản đối nửa lời”.
“Hừ! Sỉ nhục chủ nhân sau lưng, ông không sợ tôi nói cho Khúc Tiểu Nghệ sao?”
“Ha ha…”
Trong mắt quản gia hiện lên sự chán ghét: “Chưa bàn tới chuyện cậu không cơ hội gặp lại cô ta, cho dù gặp được, liệu cô ta có tin lời một thằng ăn mày không?”
“Nói nhảm ít thôi, người đâu, quăng thằng ăn mày thối tha này ra ngoài cho tôi!”
“Đêm hôm khuya khoắt, cãi vã cái gì thế hả?”
Lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên, tiếp đó, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm nghị xuất hiện trong phòng khách.
Quản gia lập tức xun xoe tươi cười: “Gia chủ, ông dậy làm gì thế?”
“Không biết cô cả kiếm thằng ăn mày này ở đâu ra, tôi sợ hắn quấy rầy đến ông nên đang định cho ít tiền rồi đuổi hắn đi”.
Khúc Thành hơi nghiêng đầu sang, khi thấy Hạng Tư Thành ngồi trên ghế, nhìn ông ta với vẻ mặt như cười như không, ông ta ngạc nhiên há to miệng, sau đó cười ha ha bước tới chào hỏi: “Cậu Hạng, sao cậu lại ở đây?”
Trong lúc nói chuyện, ông ta không hề để ý tới những vết bẩn trên người anh, bước tới ôm chầm lấy anh.
Nhìn thấy cảnh này, quản gia tái mét mặt mày, đứng chết trân tại chỗ.
- ---------------------------