Chú Vương cung kính mở cửa xe cho Hạng Tư Thành: “Cậu Hạng, gia chủ đã dặn dò rồi, chủ tịch công ty là Phùng Uy đang đợi cậu trong văn phòng, cậu xem có cần tôi đi vào với cậu không?”
Hạng Tư Thành xua tay: “Sắp xếp ổn thỏa hết rồi thì không cần phiền phức thế đâu, để tự tôi lên là được”.
“Vâng, vậy tôi chờ cậu ở đây”.
Hạng Tư Thành không từ chối, anh đi thẳng lên tầng cao nhất, tới văn phòng tổng giám đốc rồi mở cửa phòng ra.
“A!”
Giọng nữ chói tai vang lên. Một cô gái mặc đồ công sở đang ngồi trên đùi một người đàn ông, quần áo không chỉnh tề. Hạng Tư Thành bước vào đột ngột khiến cô ta giật nảy mình.
Phùng Thiếu Vân cụt hứng, sắc mặt của hắn ta trầm xuống, vỗ bàn mắng to: “Ai bảo anh vào! Cút ra ngoài cho tôi!”
Đôi mắt của Hạng Tư Thành hơi ngưng tụ lại. Anh đứng đó, điềm nhiền nói: “Tuy rằng tôi vừa quấy rầy chuyện tốt của anh, nhưng tôi cảm thấy nên giải quyết công sự trước thì hơn”.
Phùng Thiếu Vân cười nhạo một tiếng: “Công sự? Anh tới làm gì?”
“Tới ký hợp đồng!”
“Anh chính là người mà bố tôi bảo hôm nay sẽ tới ký hợp đồng?”
“Nếu không còn ai khác nữa thì người đó chính là tôi”.
Phùng Thiếu Vân quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt, sau đó vẫy tay một cái. Cô gái kia vội vàng sửa sang lại quần áo, đỏ mặt chạy ra khỏi văn phòng. Phùng Thiếu Vân gác chân lên bàn, thái độ vô cùng cao ngạo: “Vậy thì vào thẳng vấn đề luôn đi, anh có thể cho tôi bao nhiêu?”
Hạng Tư Thành nhíu mày lại, cho bao nhiêu? Anh tới ký hợp đồng mà nhỉ, còn cần cho cái gì sao?
Nhìn dáng vẻ nghi hoặc của anh, Phùng Thiếu Vân gõ bàn, không nhịn được nói: “Ngây ra đó làm gì! Cậu đây đang hỏi anh đấy!”
“Tôi không hiểu ý anh”.
Hạng Tư Thành lắc đầu nói khẽ.
Rầm!
Phùng Thiếu Vân vỗ bàn cái rầm: “Mày định giả vờ ngớ ngẩn với tao đúng không?”
“Không biết công ty các người làm ăn kiểu gì mà lại cử một thằng phế vật đần độn tới đây!”
“Tao nói thẳng luôn, ký hợp đồng thì được, nhưng tao muốn năm triệu”.
Ánh mắt của Hạng Tư Thành ngưng tụ lại, cuối cùng anh cũng hiểu ra, ý của Phùng Thiếu Vân là muốn ăn tiền môi giới.
Anh chậm rãi bước tới, ngồi xuống vị trí đối diện với Phùng Thiếu Vân, nhìn hắn ta và nói: “Nhưng lúc tôi tới đây, không ai nói với tôi là phải bỏ tiền cả”.
“Ơ hay, một thằng nhân viên quèn như mày là cái thá gì, lấy đâu ra tư cách ngồi đối diện với cậu! Đứng lên cho tao!”
Phùng Thiếu Vân vênh váo chỉ vào anh: “Tao nghi lắm nhé, mày có năng lực làm việc không vậy? Không có tiền thì dựa vào dâu mà tao phải ký hợp đồng với mày?”
“Đây là vụ hợp tác do chính gia chủ nhà họ Khúc ra lệnh, anh dám tự ý quyết định?”
Phùng Thiếu Vân cười nhạo một tiếng: “Gia chủ nhà họ Khúc? Thằng ranh, mày biết khoác lác đấy. Gia chủ nhà họ Khúc là nhân vật như thế nào? Một cái hợp đồng cỏn con mà còn cần ông ấy hạ lệnh sao?”
“Thằng kia, có phải mày đánh giá bản thân quá cao rồi không?”
“Tao nói cho mày biết, đây là hợp đồng có giá trị năm mươi triệu, bao nhiêu công ty tranh nhau hợp tác với Thụy Hòa bọn tao, không bỏ thành ý ra thì dựa vào đâu tao phải chọn mày?”
Ánh mắt của Hạng Tư Thành trở nên âm trầm: “Gọi Phùng Uy tới nói chuyện với tôi!”
“Ái chà!”
Phùng Thiếu Vân cười phá lên, nhìn Hạng Tư Thành như nhìn một kẻ bị tâm thần: “Có phải hôm nay tao ra ngoài không xem tử vi hay không mà lại gặp một thằng điên thế này?”
“Thằng ranh, mày phải hiểu rõ một chuyện, bây giờ mày mới là người phải cầu xin tao!”
“Nếu tao vui thì có lẽ sẽ ký hợp đồng với mày, nếu tao không vui, mày gọi tổ tông tao đến cũng vô dụng”.
“Kể từ lúc mày bước vào đây là tao đã không vui rồi”.
“Bây giờ quỳ xuống thì may ra tao sẽ cho mày cơ hội bàn chuyện tiếp”.
“Ha ha…”
Hạng Tư Thành nhìn hắn ta bằng ánh mắt sâu xa: “Cậu trai trẻ, đã nghe câu này bao giờ chưa?”
“Trời kiêu ắt sẽ mưa, người kiêu ắt gặp họa!”
“Ha ha…”
“Đậu má, gặp một thằng óc chó thật rồi! Mày nhìn kỹ lại cho tao, nơi này là Thụy Hòa! Ở đây, cậu đây chính là trời!”
Hắn ta vỗ bàn đứng lên, sau đó nói với vẻ mặt miệt thị: “Tao nói cho mày biết, muốn ký hợp đồng thì quỳ xuống cầu xin tao đi!”
Rầm!
Cửa phòng đột nhiên bật mở, một tiếng gầm thét vọng tới: “Cái thứ hỗn hào, mày đang làm cái gì đấy hả?!”
“Bố, sao bố lại quay về vậy?”
Phùng Thiếu Vân sửng sốt, sau đó bày ra vẻ mặt khinh thường: “Bố tìm cái công ty hợp tác gì thế này, cử một thằng óc chó tới bàn chuyện hợp tác với chúng ta”.
“Hôm nay mà không bắt nó quỳ xuống vái lạy con thì con không phải họ Phùng nữa”.
Phùng Uy đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Ông ta chẳng rảnh mà mắng chửi Phùng Thiếu Vân nữa, vội vàng đi tới trước mặt Hạng Tư Thành, cúi người chín mươi độ: “Cậu… Cậu Hạng, tôi xin lỗi, tất cả là tại tôi dạy con không nghiêm, mong cậu độ lượng bỏ qua cho”.
Phùng Thiếu Vân ngây ra như phỗng: “Bố, bố say à? Sao lại cúi đầu với thằng nhân viên quèn làm gì?”
Bốp!
Phùng Uy vung ra một cái bạt tai không hề nương tay, Phùng Thiếu Vân ngã lăn xuống đất.
“Hỗn xược, có biết mày gây ra rắc rối lớn rồi không hả!”
Từ nhỏ đến lớn Phùng Thiếu Vân được nuông chiều quen rồi, chưa bao giờ bị đánh như thế, hắn ta không phục hét lên: “Có phải bố điên rồi không!”
“Nó chỉ là một thằng nhân viên đang trông chờ vào Thụy Hòa chúng ta để kiếm cơm thôi mà, nếu không ký được hợp đồng mang về thì nó sẽ mất việc, sẽ phải ăn cứt!”
“Bây giờ thắng phế vật này mới là đứa phải cầu cạnh chúng ta!”
“Cậu tưởng cậu là ai mà đòi cậu Hạng phải cầu xin cậu?”
Cửa phòng lại mở ra, quản gia Vương nổi giận bước vào.
“Quản… Quản gia Vương, tất cả là tại tôi không biết dạy con, tôi sẽ đuổi nó ra ngoài ngay!”
Phùng Uy tức điên lên rồi. Khúc Thành đích thân gọi điện thoại tới dặn dò, tất nhiên là ông ta thừa hiểu tầm quan trọng của Hạng Tư Thành. Trong cái nhìn của ông ta, Khúc Thành đã đứng ra thì ký hợp đồng chỉ là chuyện nhỏ, vốn ông ta định chớp thời cơ để đứa con trai dốt nát này của mình được thể hiện trước mặt nhà họ Khúc, nào ngờ chuyện đơn giản như thế mà hắn ta cũng không xử lý nổi. Bây giờ Phùng Uy chỉ muốn nhét cái thằng con khốn nạn này vào lại trong bụng mẹ hắn ta luôn thôi.
- ---------------------------