Dứt lời, một bóng dáng hư ảo đến trước mặt Hạng Tư Thành.
Người đó đi đến trước mặt Hạng Tư Thành cách khoảng hai ba bước chân, sau đó hơi nhún chân trực tiếp nhảy lên.
Một chân trên cao như chiếc rìu chiến bổ thẳng về phía đầu của Hạng Tư Thành, Hạng Tư Thành híp mắt nhìn động tác của đối phương, anh không đưa tay cản lại.
Trong lòng Hạng Tư Thành hiểu được đạo lý, tay không thể đỡ được chân, nhảy cao như vậy, chân mượn lực quán tính bổ xuống, chắc chắn là chiếm ưu thế.
Cho dù bản thân có thể đỡ được, nhưng cánh tay chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu, võ học chú trọng dùng sức mạnh tuyệt đối mà không phải là phản công mù quáng, làm như vậy rõ ràng không sáng suốt.
Nhìn thấy chân người đó, còn cách khuôn mặt mình một khoảng chưa đến mười cen ti mét.
Dưới chân Hạng Tư Thành khẽ dịch chuyển, xoay người sang ngang, lách mình khỏi vị trí vừa đứng.
Chân người đó cũng xẹt qua chóp mũi của Hạng Tư Thành hạ xuống, thậm chí chóp mũi Hạng Tư Thành, có thể cảm nhận được một luồng khí mạnh xẹt qua mũi mình.
Một chiêu này khiến Hạng Tư Thành đánh giá người đó cao hơn vài phần, chân của người đó vung trên không, cũng không ngừng lại, sau khi đáp xuống đất lập tức giống như mũi tên lao lên, lúc này ông ta cách Hạng Tư Thành chưa đến một mét.
Thân thể cúi xuống giống như con báo, lợi dụng sức mạnh bùng nổ từ thắt lưng, một chân nhanh nhẹn quét về phía Hạng Tư Thành.
Hạng Tư Thành quan sát cách di chuyển thân thể của người đó, lại lùi lại một bước, nới rộng khoảng cách tấn công của chân người đó.
Người này nhìn thấy Hạng Tư Thành không động thủ với ông ta, sau cú quét chân, dùng sức nhảy lên chỗ cao, sau đó đạp thẳng xuống.
“Xem ta người này giỏi về đòn chân!”, sau ba chiêu ngắn ngủi, Hạng Tư Thành đưa ra đánh giá đơn giản về người này.
Đây là một cao thủ dùng chân, Hạng Tư Thành chắc chắn người này có thể dùng chân đạp gãy ống thép, nhưng Hạng Tư Thành không biết chiêu thức như vậy thuộc về trường phái nào, ít nhất là không thuộc về Phật học.
Một đòn đá thẳng lại lần nữa đá vào không khí, đối phương cũng không tiếp tục ra tay nữa, mà vững vàng tiếp đất.
“Cậu không muốn đánh với tôi!”, người đó không tiếp tục ra tay, đứng nguyên ở đó nói.
“Đánh hay không đánh cũng cần lí do, tôi và ông vốn không quen biết, không có lí do đánh nhau với ông”, Hạng Tư Thành nói.
“Nhưng lúc nãy rõ ràng là cậu đánh trước”, người đó nói.
“Tôi đánh trước, đó là sự thật, nhưng tôi là đang đáp lại lời mời của ông”, Hạng Tư Thành nói.
“Vậy bây giờ tôi tiếp tục mời cậu được không?”, người đó nói.
“Được!”, Hạng Tư Thành đột nhiên nói một tiếng, lại lần nữa xông lên.
Khuôn mặt người đó lộ rõ vẻ bất lực, thằng nhóc này thật khác người, nói không đánh rồi lại đột nhiên ra tay, nhưng lúc mình chuẩn bị đánh lại, cậu ta lại một mực tránh.
Lúc Hạng Tư Thành đang suy nghĩ mục đích đến của đối phương, đồng thời người này cũng đang nghĩ xem trong lòng Hạng Tư Thành đang nghĩ gì.
Mà Hạng Tư Thành sau khi tung ra cú đấm đó, không ra tay nữa cũng có đạo lý của anh, cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, người này anh chưa từng gặp qua, ông ta có thủ đoạn gì, Hạng Tư Thành cũng không biết.