Thấy Khúc Thành quen biết với Hạng Tư Thành, sắc mặt của Trương Thành Hổ biến đổi hẳn.
Vị khách quan trọng nhất tối nay là Khúc Thành, nếu Khúc Thành quen biết với Hạng Tư Thành, gây ra hiểu lầm gì thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Mặc dù hào môn chỉ thua kém thế gia một bậc, nhưng đứng trước mặt thế gia, cái gọi là hào môn chẳng đáng là gì.
Hôm nay đúng dịp Khúc Thành tới Thiên Hải, khó khăn lắm Trương Thành Hổ mới có cơ hội mời Khúc Thành ăn một bữa cơm.
“Ông Khúc, ông quen chú em đây à?”
Cách xưng hô của Trương Thành Hổ cũng trở nên khách khí.
“Đương nhiên rồi, cậu Hạng Tư Thành chính là khách quý của nhà họ Khúc chúng tôi, là bạn tốt của Khúc Thành này. Tổng giám đốc Trương, anh hung hăng như thế, định đưa bạn của nhà họ Khúc chúng tôi đi đâu?”
Trương Thành Hổ lập tức trợn tròn mắt, anh ta không ngờ là địa vị của Hạng Tư Thành lại cao đến thế.
Anh ta vội vàng sai bảo vệ buông ra, sau đó tươi cười cầm tay Hạng Tư Thành, khách khí nói: “Hiều lầm! Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi!”
“Cậu Hạng, anh nhất thời hồ đồ nên mới mạo phạm đến cậu, không nhận ra người một nhà, tất cả là do ông anh này sai, cậu tuyệt đối đừng để trong lòng nhé!”
Người nhà họ Thạch ngạc nhiên đến mức suýt thì rớt cả cằm, ai cũng hoài nghi là mình bị hoa mắt.
Đường đường là gia chủ Trương, vậy mà lại xin lỗi một người vô công rỗi nghề như Hạng Tư Thành?
Vân Tịnh Nhã thì mở to đôi mắt vì không thể tin nổi. Phải biết rằng với thân phận của Trương Thành Hổ, ngay cả tổng giám đốc Tịch Thiên Mộ của tập đoàn Mộ Tư cũng phải tiếp đón tử tế.
Hạng Tư Thành chớp mắt, cười nói: “Vừa rồi tôi cũng nói rồi mà, chưa ăn no nên tôi mới bực bội, nhưng chỉ cần cho tôi ăn no thì tất cả đều là chuyện nhỏ”.
Trương Thành Hổ lập tức nảy sinh thiện cảm, anh ta cười ha ha: “Cậu Hạng cũng là người có cá tính đó!”
“Quản lý! Dọn một phòng riêng cho người anh em này của tôi, bưng món ăn đắt nhất, ngon nhất của Thiên Lan Các lên!”
“Còn nữa, mang cả chai Lafite tám trăm ngàn mà tôi gửi ở chỗ các ông lần trước tới cho cậu ấy! Từ nay về sau, chỉ cần cậu Hạng tới ăn cơm ở Thiên Lan Các thì đều như tôi tới, tôi sẽ chịu mọi phí tổn!”
Những câu nói ấy khiến ba người nhà họ Thạch trợn tròn mắt. Mới vừa rồi còn trào phúng người ta không có tiền ăn cơm ở Thiên Lan Các, ngay sau đó người ta đã trở thành khách VIP cao cấp nhất. Có gia chủ nhà họ Trương đứng ra chi trả thì cho dù coi Thiên Lan Các thành phòng bếp nhà mình cũng được ấy chứ.
“Cám ơn gia chủ Trương, Nhã Nhã, chúng ta đi thôi, về ăn cơm”.
Lúc này, Trương Thành Hổ lập tức chỉ vào Thạch Diễn Long: “Cậu là giám đốc tập đoàn Phong Long đúng không? Ngày mai tới bộ phận nhân sự làm thủ tục, thăng lên chức phó tổng giám đốc!”
Trong suy nghĩ của Trương Thành Hổ, có thể ngồi chung bàn với Hạng Tư Thành thì chắc chắn là mối quan hệ cũng không tệ, để lấy lòng Hạng Tư Thành, một cái chức phó tổng giám đốc đã là gì?
Vừa rồi còn lo lắng sợ sệt, bây giờ lại có một niềm vui bất ngờ ập vào đầu, Thạch Diễn Long cảm thấy hơi thở của mình hơi dồn dập, anh ta kích động cúi đầu: “Cám ơn gia chủ Trương! Cám ơn gia chủ Trương!”
Lúc này, Hạng Tư Thành bỗng xoay người lại, nhìn Trương Thành Hổ và cười nói: “Gia chủ Trương, theo tôi thấy với năng lực của anh Thạch đây, chỉ làm phó tổng giám đốc thì tiếc quá, chi bằng cho anh ta làm tổng giám đốc luôn đi!”
Trương Thành Hổ không ngốc, nghe ra hàm ý của Hạng Tư Thành, anh ta vội vàng hỏi: “Cậu Hạng, chẳng lẽ cậu ta không phải bạn của cậu sao?”
Hạng Tư Thành cười ha ha: “Bạn? Đương nhiên là bạn rồi”.
“Vừa rồi anh Thạch còn định giúp tôi tìm công việc cho heo ăn cơ mà!”
“Cái gì?!”
Trương Thành Hổ thay đổi sắc mặt, nhìn Thạch Diễn Long rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu Thạch tài giỏi quá rồi, định sắp xếp cho người anh em của thằng Trương này đi nuôi heo cơ đấy, cái tập đoàn Phong Long nhỏ bé nào chứa nổi nhân tài như cậu!”
Thạch Diễn Long không thể giữ nổi bình tĩnh: “Gia chủ Trương, không, không phải như thế đâu!”
“Anh Hạng, anh nói đỡ giúp tôi đi!”
Hạng Tư Thành xòe tay ra: “Loại phế vật còn chẳng xứng đi bốc gạch như tôi làm gì có tư cách gì mà nói đỡ cho anh Thạch?”
Lúc này, Khúc Thành cũng sầm mặt bước tới: “Để khách quý của nhà họ Khúc chúng tôi đi nuôi heo, đúng là cái gì cũng dám nói!”
“Gia chủ Trương, lấy danh nghĩa của tôi đăng tin thông báo, đưa tên người này vào sổ đen của tất cả các công ty trong tỉnh Lỗ, bất cứ một doanh nghiệp nào dám nhận cậu ta vào làm thì đều là chống lại nhà họ Khúc!”
Sắc mặt của Thạch Diễn Tĩnh vô cùng khó coi, cô ta không nhịn được chất vấn: “Với năng lực của anh trai tôi, không làm ở tập đoàn Phong Long của anh thì vẫn có rất nhiều công ty trả lương cao cho anh ấy. Ông nghĩ mình là ai mà đòi ra lệnh cho tất cả các công ty trong tỉnh Lỗ?”
Trương Thành Hổ nhìn cô ta như nhìn một kẻ thiểu năng: “Ông ấy là gia chủ của nhà họ Khúc - một trong bốn thế gia lớn của tỉnh Lỗ. Ở tỉnh Lỗ, đừng nói là không một công ty nào dám nhận các người, cho dù các người đi ăn xin ven đường thì cũng không có người dám bố thí cho các người một đồng một cắc nào!”
Cái gì?!
Ba người như nghe thấy tiếng sét đánh bên tai.
Ông ta là gia chủ của thế gia?
Tên phế vật bọn họ khinh miệt vừa rồi là khách quý của gia chủ thế gia, là người mà bọn họ không với tới được?
Trương Thành Hổ nhìn Thạch Diễn Long với vẻ mỉa mai: “Đắc tội với ai chẳng được, đi đắc tội với khách quý của nhà họ Khúc làm gì? Nhà họ Khúc đã lên tiếng là tỉnh Lỗ không còn chốn nương thân cho các người nữa đâu. Cái công việc cho heo ăn ấy cứ giữ lại cho mình đi”.
Phịch!
Sắc mặt của Thạch Diễn Long tái nhợt đi, anh ta ngã vật xuống đất, anh ta biết, tiền đồ của mình chấm dứt ở đây rồi.
Nhoáng cái đã tới sinh nhật của Vân Tịnh Nhã, nhưng Vân Tịnh Nhã lại quên mất ngày sinh nhật của mình từ lâu rồi, Hạng Tư Thành đã bí mật chuẩn bị một niềm vui bất ngờ cho cô.
“Bố à, vì sao bố không để con đón sinh nhật với mẹ?”
Sáng sớm, Vân Yên Nhi phồng miệng lên, nhìn Hạng Tư Thành với vẻ mặt không vui.
Hạng Tư Thành nói khẽ: “Cục cưng, bố đã chuẩn bị món quà bất ngờ cho mẹ con rồi, ngọn lửa tình yêu trong lòng mẹ con có bùng lên hay không đều trông cậy cả vào ngày hôm nay đấy”.
Trong lúc nói chuyện, trên mặt anh không còn nét cứng cỏi của một vị thiếu soái nữa. Anh lén nhìn body nuột nà của Vân Tịnh Nhã, nuốt nước bọt cái ực: “Con không muốn nhìn bố phải ngủ trên sô pha suốt chứ?”
Trong mắt Vân Yên Nhi lóe lên một tia do dự.
Hạng Tư Thành cắn môi: “Cục cưng, con giúp bố lần này, năm sau bố sẽ sinh em trai cho con”.
“Thật hả? Bố hứa nha!”
Đôi mắt của Vân Yên Nhi sáng rực lên, cô bé nhảy chân sáo tới cạnh Vân Tịnh Nhã: “Mẹ ơi, hôm nay con tới nhà bạn chơi, tối nay không về nhà ngủ đâu”.
Vân Tịnh Nhã gật đầu: “Ở nhà bạn phải nghe lời, không được gây phiền phức cho người ta, biết chưa?”
“Con biết rồi, tạm biệt mẹ! Tạm biệt bố!”
Sau khi đã đuổi được cô con gái vướng víu đi, Hạng Tư Thành xoa tay, bước tới nói: “Chúng ta đi thôi nhỉ?”
Vân Tịnh Nhã ngạc nhiên nhìn anh: “Sao anh biết tối nay em định đi họp lớp?”
“Cái gì? Họp lớp?!”
Con mắt của Hạng Tư Thành suýt thì rớt xuống đất, anh có biết gì về vụ họp lớp láo nháo ấy của em đâu!
Đời người đúng là một quyển sách, như thể không có sự trùng hợp thì sẽ không sống nổi vậy.
“Đúng thế, họp lớp cấp ba. Để em nghĩ xem nào, đã năm, sáu năm rồi chưa gặp nhau, lần này lớp trưởng mời, nói là dù thế nào cũng phải tham gia, em không từ chối được nên đã đồng ý rồi”.
“Phải rồi, anh cũng đi với em chứ?”
Nghe vậy, Hạng Tư Thành mừng rơn, cuộc họp lớp riêng tư như thế mà Vân Tịnh Nhã lại chịu dẫn anh đi, chứng tỏ trong lòng cô, anh không còn là một người xa lạ nữa rồi.
Giờ phút này, trong căn phòng xa xỉ hào nhoáng nhất của quán Karaoke lớn nhất thành phố Thiên Hải, nhìn cách trang trí hoa lệ trước mắt, Viên Hòa nở nụ cười hài lòng.
“Lớp trưởng! Cậu nói xem tối nay Vân Tịnh Nhã có tới không?”
Một người đàn ông mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy tới.
“Chắc chắn cô ấy sẽ tới!”
Viên Hòa khẳng định.
Lúc này, một cô gái trang điểm lòe loẹt đi tới, bày ra vẻ mặt ghen tỵ: “Lớp trưởng, với điều kiện của cậu, muốn tìm kiểu con gái thế nào chẳng được, Vân Tịnh Nhã đã có con rồi, vì sao cậu còn tơ vương cậu ta như thế?”
Viên Hòa liếc nhìn cô ta một cái, cái dáng vẻ phong trần ấy khiến đôi mắt hắn ta hiện lên nét khinh thường: “Cậu thì biết cái gì? Vân Tịnh Nhã là nữ thần của tôi thời đi học, kiểu người tô son chát phấn tầm thường như cậu sao mà sánh nổi!”
“Bây giờ tôi phất lên rồi, tất cả những mơ ước khi xưa đều đã trở thành hiện thực, chỉ còn thiếu chuyện ngủ với nữ thần nữa thôi, không thể giữ lại tiếc nuối cho mình được”.
“Nhưng tôi nghe nói bố đứa bé ấy đột nhiên xuất hiện, đã chuyển tới ở cùng Vân Tịnh Nhã rồi”.
Một thằng đàn em trung thành nhỏ giọng nói.
Viên Hòa bĩu môi, nói với vẻ khinh thường: “Tôi nghe nói lâu rồi, đó là một thằng bất tài vô dụng thôi, loại người như vậy lại có được lần đầu tiên của Vân Tịnh Nhã, chết tiệt!”
“Nhưng không sao, phụ nữ được ‘ngâm tẩm’ rồi thì càng ngọt nước hơn!”
Khi nói câu ấy, trong mắt hắn ta hiện lên nét ham muốn, sau đó mở miệng nói: “Chuyện tôi bảo cậu làm đến đâu rồi?”
“He he…”, tên đàn em lấy một gói thuốc bột màu trắng ra, nhét vào tay Viên Hòa: “Yên tâm đi lớp trưởng, đêm nay cậu sẽ có một đêm xuân trọn đời khó quên!”
Viên Hòa hài lòng gật đầu, sau đó nhìn đám bạn học rồi nói lớn tiếng: “Các bạn, vất vả cho mọi người rồi, đến tối mọi người nhớ phối hợp nhé, tối nay tôi phải tỏ tình với Vân Tịnh Nhã”.
- ---------------------------