Giọng nói của Hồ Vân Long vang lên, mọi người nhìn theo, ở chỗ nổi bật nhất, thứ đầu tiên lọt vào mắt là một chồng tiền mặt, cuối cùng, là các loại giấy chứng nhận tài sản được đóng khung, tiếp đó, là chìa khóa một chiếc xe hạng sang, và các loại trang sức vàng bạc, có thể nói là vô cùng xa xỉ!
Phương Hoa đi đến, nhàn nhạt lướt nhìn một lượt, sau đó khóe miệng cong lên châm biếm: “Những thứ này, Hạng Tư Thành có thể chuẩn bị nổi sao?”
Hồ Vân Long nhướn lông mày: “Cậu Phương! Câu này của anh có ý gì?”
“Đây là sính lễ của chị gái tôi, chẳng lẽ còn sai được sao?”
“Ha ha…”
Phương Hoa bật cười, có thật là sính lễ của Hạng Tư Thành hay không, đã vô nghĩa rồi, dù sao chắc chắn nhà họ Hồ sẽ không thừa nhận, những thứ này là do tự họ chuẩn bị.
Đáy mắt Phương Hoa lóe sáng, đột nhìn nhìn Hạng Tư Thành, nói: “Chỉ chút đồ này, mà muốn lấy Mị Nhi?”
“Hạng Tư Thành ơi là Hạng Tư Thành, người nghèo, thì đừng mơ cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!”
“Đưa sính lễ của bản thiếu gia lên!”
Hắn nói xong, một đám người liền xông vào, hai người một nhóm, khiêng một chiếc hòm lớn đi vào, năm mươi chiếc hòm lớn như vali xếp thành hàng, bày trước mặt mọi người!
Phương Hoa cười ngạo mạn, hào sảng nói: “Mở ra!”
Soạt!
Toàn bộ chiếc hòm được mở ra cùng lúc, nhìn kỹ những thứ trong hòm, tất cả mọi người đều như hít khí lạnh!
Trong hòm, chất đầy tiền giấy màu đỏ!
“Dùng vali để đựng tiền? Mà tận năm mươi chiếc? Trời ơi, chỗ này phải bao nhiêu tiền chứ!”
“Mười triệu tiền giấy nặng khoảng trên dưới một trăm cân, vali to như vậy, hoàn toàn có thể chứa một trăm cân tiền giấy, lại thêm hai người khiêng, tiền trong đó, tuyệt đối không dưới mười triệu!”
“Một hòm mười triệu, mười hòm là một trăm triệu, năm mươi hòm là năm trăm triệu!”
“Năm trăm triệu tiền mặt! E rằng, tính đến hôm nay, đây là sính lễ đắt nhất cả nước rồi!
Mọi người lại như hít khí lạnh, nhìn Hồ Mị Nhi, ánh mắt lấp lánh vẻ ngưỡng mộ xen lẫn đố kỵ!
“Hạng Tư Thành!”
Phương Hoa đắc ý nhìn anh: “Mười hai mươi triệu nhỏ bé của anh, mà cũng gọi là sính lễ?”
“Anh lấy gì để so với tôi?”
Lúc này, sắc mặt của Hồ Khởi Vinh cũng hơi âm trầm.
Vốn dĩ những đồ sính lễ này chỉ là diễn cho qua, không ngờ lại làm đến hoành tráng thế này, nhưng Phương Hoa bỗng nhiên làm như vậy, khiến Hồ Khởi Vinh trở tay không kịp!
Năm trăm triệu, đối với ông ta mà nói chỉ là một sợi lông của con bò, nhưng thời gian không đợi người, e rằng lúc này tìm kiếm tiền mặt của tất cả ngân hàng trong thành phố Tô Hàng, trong thời gian ngắn, cũng không gom đủ năm trăm triệu!
“Ha ha…”
Đúng lúc Hồ Khởi Vinh đang suy nghĩ tìm cách giải vây, Hạng Tư Thành bỗng bật cười, nhìn Phương Hoa đang đắc ý, cười tươi nói: “Năm trăm triệu? Rất nhiều sao?”
Phương Hoa bị anh làm cho nghẹn họng, ánh mắt lạnh tanh: “Năm trăm triệu không nhiều, nhưng anh có không?”
“Cho dù là có, bây giờ có thể lấy ra không?”
“Hạng Tư Thành! Những thứ này là thành ý chân thật nhất của tôi với Mị Nhi, còn anh, anh có không?”
“Ai nói cậu ấy không có!”
Một giọng nói vang lên, bóng dáng của Tống Chí Đông xuất hiện đúng lúc!
Ông ấy nhìn năm mươi chiếc hòm mà Phương Hoa bày ra mặt đất, bĩu môi nói: “Chỉ chút tồi tàn như vậy, còn không thấy mất mặt?”
“Lái xe vào đây cho tôi!”
Sau đó, tiếng ầm ầm của xe hơi vang lên, một chiếc xe sơ mi rơ mooc chở hàng đi vào!
Mọi người lần lượt tránh đường, cũng may cổng của nhà họ Hồ đủ rộng, chiếc xe sơ mi rơ mooc đi đến chính giữa, thì dừng lại!
Mọi người bàn tán xôn xao, không biết trong hồ lô của Tống Chí Đông bán thuốc gì.
Khóe miệng Tống Chí Đông giương lên một góc, lên tiếng nói: “Mở ra!”
Soạt!.