Hạng Tư Thành đi đầu tiên, cơn mưa rào không hề che khuất ánh mắt anh, vẫn sáng rực thông thấu, cao giọng quát: “Lên đường!”
Gió dẫn đường, mưa khóc tang, sấm cất nhạc.
Năm ngàn thiết kỵ của vùng biên giới phía Bắc lẳng lặng cúi người, tám người Hạng Tư Thành không nói một lời, vẻ mặt trang nghiêm, khiêng quan tài lên đường.
Suốt mấy cây số đường núi, đám Thẩm Tuyết Liên không dám nói câu gì.
Tám người này tụ lại với nhau, đủ để đại diện cho thế lực lớn nhất trên đời.
Từ xưa tới nay, nhà họ Hạng chưa từng có ai được hưởng thụ vinh quang và sự tôn quý như thế.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một, Thẩm Tuyết Liên chưa bao giờ thấy thời gian qua mau như thế.
Hai tiếng sau, đến khi bóng dáng của Hạng Tư Thành lại xuất hiện trước mặt bà ta, ánh mắt của bà ta co rụt lại.
Hai bàn tay bà ta không khỏi bấu chặt lấy nhau, rốt cuộc chuyện gì nên tới cũng phải tới sao?!
Lúc trước bà ta cầm chắc thắng lợi, nhưng khi nhìn thấy Hạng Tư Thành phơi bày ra thế lực thực sự của mình, cái gọi là thắng lợi nằm trong tầm tay ấy chẳng khác nào một trò hề.
Nghĩ vậy, ánh mắt của bà ta dần trở nên độc địa.
Bà ta vốn thuộc chi thứ bị người nhà họ Thẩm ghẻ lạnh, chậm rãi trở thành gia chủ quản lý cả một danh môn vọng tộc, vì cái gọi là huyết mạch nực cười ấy, bà ta đã đánh đổi tất cả, vất vả cả đời, bây giờ thành công đang nằm ngay trước mắt, làm sao bà ta cam lòng từ bỏ cơ chứ?
Thứ mà bà ta gánh vác không phải là vận mệnh của bản thân mình, mà là vận mệnh của cả chi thứ!
Bà ta không thể thua, cũng không dám thua!
Khi mà Hạng Tư Thành chỉ còn cách Thẩm Tuyết Liên khoảng mười bước, biểu cảm trên mặt Thẩm Tuyết Liên đã biến thành kiên quyết.
Chuyện đã đến nước này, nói nhiều cũng vô dụng.
Trước khi trời sáng, phải có kết quả cho việc ai thắng ai thua.
“Tư Thành, tài chính đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần cậu muốn thì hoàn toàn có thể tấn công nhà họ Hạng bất cứ lúc nào!”
Tống Chí Đông bước lên một bước, trầm giọng nói.
Ma men uống một hớp rượu, âm u nói: “Cậu muốn ai chết trước?”
Trương Quân cũng tiếp lời: “Thế gia Trọng Cảnh chính là chỗ dựa vững chắc nhất của cậu!”
Hồ Vân Long cũng chậm rãi mở miệng: “Trước khi tới đây, ông cụ đã dặn tôi rồi, thiếu soái có yêu cầu gì thì đều phải cố gắng hoàn thành!”
Nghe bọn họ mỗi người một câu, đám con cháu và những kẻ trung thành với Thẩm Tuyết Liên đều tái nhợt mặt mày.
Đối đầu với bất cứ một thế lực nào trong số này, bọn họ cũng không dám chắc là có thể chiến thắng vẹn toàn, nếu tám người họ hợp sức với nhau thì bọn họ còn đường nào để phản kháng nữa?
Nhưng Hạng Tư Thành lại nhìn Thẩm Tuyết Liên bằng ánh mắt sáng quắc, anh mở miệng nói: “Cám ơn ý tốt của mọi người, nhưng chuyện của gia đình tôi thì cứ để tôi tự giải quyết thì sẽ hay hơn”.
Dứt lời, trong mắt anh hiện lên hơi lạnh sâu thẳm: “Thẩm Tuyết Liên, đến lúc tính sổ rồi!”
Thẩm Tuyết Liên không hề sợ hãi chút nào, bà ta nhìn thẳng vào mắt anh: “Hạng Tư Thành, mày có tư cách gì để tính sổ với tao?”
“Nếu mày lợi dụng những mối quan hệ ấy thì chưa chắc tao đã thắng được mày”.
“Nhưng mày cố chấp như thế, hiện giờ cả nhà họ Hạng đã nằm trong sự khống chế của tao, không có những mối quan hệ ấy, mày lấy cái gì để đấu lại tao?!”.
Đam Mỹ Sắc
Đã trở mặt rồi thì cũng không cần thiết phải che giấu nữa.
“Ồ? Nằm trong sự khống chế của bà?”
Hạng Tư Thành nhếch môi cười khẩy: “Sao tôi không nhìn ra được rằng nhà họ Hạng đang nằm trong sự khống chế của bà nhỉ?”
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ!”
“Vấn Hải!”
“Chuyển hết tài sản của nhà họ Hạng đi!”
“Vâng!”
Hạng Vấn Hải gọi mấy cuộc điện thoại, Hạng Tư Thành không hề ngăn cản.
Gọi điện xong, Hạng Vấn Hải nở nụ cười đắc ý: “Mẹ, đã điều động hết rồi ạ, chưa tới nửa tiếng nữa là tất cả tài sản trên danh nghĩa của nhà họ Hạng sẽ thay tên đổi chủ!”
Nghe thấy lời nói của Hạng Vấn Hải, Thẩm Tuyết Liên càng thêm chắc chắn, ba ta nhìn Hạng Tư Thành, ngạo mạn nói: “Một danh môn vọng tộc mà muốn tồn tại thì phải có cả tiền và quyền!”
“Bây giờ nhà họ Hạng không còn tiền nữa, chẳng khác nào gãy một cánh tay, Hạng Tư Thành, mày thua rồi!”
“Mất một tay thì vẫn còn một tay mà!”
Hạng Tư Thành không thèm để ý, anh thản nhiên mở miệng.
“Hừ! Nếu thế thì tao sẽ cho mày thua một cách sáng mắt!”