Bọn họ đã từng gặp rất nhiều kỳ tích, bác sĩ được làm việc ở đây đều không phải hạng xoàng.
Nhưng cho dù là thế, bọn họ cũng đánh giá cao phương pháp châm cứu này của Hạng Tư Thành. Dựa vào mắt nhìn của bọn họ, bản lĩnh mà Hạng Tư Thành vừa thể hiện ra đủ để vượt qua những bác sĩ lớn tuổi có tiếng rồi.
Hạng Tư Thành không chú ý tới suy nghĩ của hai y tá. Đâm xong một lượt kim là cũng hao tổn khá nhiều sức lực, mặc dù chỉ có chín kim ít ỏi, nhưng lại là tất cả những gì mà anh học được hiện giờ.
Hiện tại, có thể nói là anh đang tiến hành phương pháp cải tử hồi sinh, những phương pháp bình thường hoàn toàn vô dụng.
Thấy ông cụ đã phun ra máu đen, trong lòng anh thả lỏng phần nào. Tình trạng chưa hẳn là quá nghiêm trọng, chỉ cần có phản ứng sinh lý bình thường thì vẫn có khả năng cứu được.
Hạng Tư Thành rút chín cây kim về, không tiếp tục châm cứu nữa, mà là cầm cổ tay của ông lão lên.
Trong cái nhìn của hai y tá, anh chỉ đang bắt mạch mà thôi, nhưng trên thực tế lại là bước thứ hai trong quá trình chữa trị.
Anh khống chế một tia nội lực, truyền vào cơ thể của ông lão qua cổ tay.
Người bình thường trong võ đạo không thể dùng cách này được, bởi vì chỉ cần sơ sảy một chút thôi cũng có thể bị bắn ngược lại, nếu không đủ tự tin về khả năng khống chế của mình thì chắc chắn không thể dùng đến phương pháp này được.
Sức khỏe của ông lão đã yếu lắm rồi, điều khiến Hạng Tư Thành bất ngờ là ý chí sống sót của ông lão rất mạnh, nếu là người bình thường, sức khỏe đến mức này thì sẽ không thể cầm cự được.
“Không hổ là người từ thời đó bước ra”, trong lòng Hạng Tư Thành cũng cảm thấy bội phục.
Chỉ dựa vào điểm này, anh có thể đoán ra rằng thân phận của ông lão không đơn giản.
Sức sống của ông ấy mạnh như thế thì chuyện còn lại cũng trở nên dễ dàng. Anh bắt đầu điều khiển nội lực của mình, đưa nó vào một vài cơ quan đã bị tổn hại trong cơ thể ông lão, để ông lão chống lại mầm bệnh trong người.
Chữa bệnh không khác gì đánh trận, hiện tại ông lão đang rơi vào vòng vây, Hạng Tư Thành đóng vai quân chi viện.
Nếu lúc này dùng loại thuốc vừa rồi thì cũng đồng nghĩa với việc tiêu diệt cả mầm bệnh và sức sống trong người ông lão.
“Hiện tại cảnh giới của mình chưa đủ, theo lời sư phụ nói thì sau khi tới Tông Sư, phối hợp với y thuật tương ứng, thậm chí còn có thể dùng nội lực để diệt trừ mầm bệnh và tế bào ung thư trong cơ thể người, tiếc là mấy thứ đó đã thất truyền rồi, không biết sau này có cơ hội dùng đến không”.
“Hơn nữa căn cứ theo sách cổ ghi lại, một vài cô gái có thể chất đặc biệt tu luyện nội công, thì còn có công hiệu chữa bệnh, chưa đạt tới cảnh giới Tông Sư cũng có hiệu quả cực kỳ tốt. Tiếc rằng trước kia sư phụ tìm kiếm rất lâu mà không thu hoạch được gì, không biết sau này có được mở mang tầm mắt không”.
Hạng Tư Thành thầm nghĩ một vài thứ liên quan tới chuyện mình đang làm.
Mấy thứ đó chỉ có trong truyền thuyết, anh cũng chưa gặp bao giờ, vậy nên không biết là thật hay giả. Đối với những thứ đó, anh cũng rất tò mò, bởi vì nếu có thứ như vậy thì hoàn toàn có thể nói là thần kỳ.
Lúc này, trong cơ thể ông lão đã bắt đầu thay đổi, sức sống dần trỗi dậy, tuy rằng chưa khôi phục, nhưng rất nhiều cơ quan đã miễn cưỡng vận hành bình thường được rồi.
Sự thay đổi từ bên trong cũng phản ánh qua bề ngoài của ông lão. Trên máy đo lường sức khỏe thể hiện rằng tình trạng sức khỏe của ông ấy tốt hơn nhiều.
Hai y tá nín thở, sợ mình gây ra tiếng động quấy rầy Hạng Tư Thành, bởi vì đối với bọn họ, chuyện đang diễn ra có thể nói là kỳ tích.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc mặt của Hạng Tư Thành trở nên tái nhợt, hơi thở của ông lão thì ngày một ổn định, hơn nữa mí mắt còn hơi rung rung.
Cuối cùng, ông ấy mở mắt ra.
Giờ khắc này, như thể có hai ánh sao lóe lên trên bầu trời tĩnh lặng, cho dù đã hôn mê rất lâu, nhưng đôi mắt của ông lão không hề đục ngầu.
Hạng Tư Thành cũng rút tay về. Những gì cần làm thì anh đã làm cả rồi, điều quan trọng nhất là cách kết hợp dược liệu, nếu kết hợp thỏa đáng, ông lão hoàn toàn có thể khỏe mạnh sống một thời gian khá lâu nữa.
Một y tá mấp máy môi, nhưng không phát ra một âm thanh gì.
Nói trắng ra thì mục tiêu của bọn họ khi tới đây là giúp bệnh nhân vượt qua quãng thời gian quan trọng nhất trong đời một cách thư thái, hơn nữa cấp trên cũng đã dặn dò là không cần nhúng tay vào quyết định của người nhà, càng không được khuyên can.
Hiện tại xuất hiện kỳ tích như thế, nếu Hạng Tư Thành là bác sĩ biên chế, anh hoàn toàn có thể dùng trường hợp này để phát biểu luận văn, nhận được những lời ca tụng trong và ngoài nước.
“Sao anh lại làm được vậy?”, thấy Hạng Tư Thành xong rồi, một y tá vội vàng đưa cho anh một chai nước chưa mở.
Hạng Tư Thành mỉm cười nhận nước, nhưng không nói gì cả.
“Cô đi gọi Lục Chính Quốc và Lục Chính Quân vào đây đi, cả cô Lục Tuyết đó nữa. Hiện tại bệnh nhân cần nghỉ ngơi, không nên cho quá nhiều người vào thăm”, Hạng Tư Thành thuận miệng nói.
Ấn tượng của anh về Lục Tuyết khá tốt, mặc dù không đẹp bằng Vân Tịnh Nhã hay Nguyệt Uyển Như, nhưng một khi đã cảm thấy ai đó hợp mắt thì không phải là dựa vào khuôn mặt.