Mục lục
Ông bố thiếu soái - Hạng Tư Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạng Tư Thành thực sự tức giận.



Nguyệt Uyển Khung biết tầng tám có cao thủ cảm quan vô cùng nhạy cảm, lại không áp giải Chu Bá Quan lên tầng tám, còn Dương Bình Xuyên biết công ty bắt đầu vận hành lại vẫn như trước đây.



“Chuyện lần này tôi cũng không muốn nói nhiều, dù sao lần đầu tiên anh làm việc xảy ra chuyện cũng là đương nhiên. Phạt anh không được nhận một đồng tiền từ công ty trong vòng một năm, và viết bản kiểm điểm trên mười ngàn chữ phân tích chi tiết nguyên nhân thất bại của mình, còn nữa, lôi toàn bộ phản đồ trong công ty ra, còn Dương Bình Xuyên, trừ sáu tháng tiền lương của anh ta”, Hạng Tư Thành nói thẳng.



Đã bắt đầu làm việc này, vậy thì phải thưởng phạt rõ ràng, không thể giống như ở nhà, nếu không cuối cùng sẽ không có ai coi trọng công việc.



“Em nhận phạt, nhưng còn Dương Bình Xuyên, dù sao anh ta cũng là một cao thủ, làm như vậy có khiến anh ta có suy nghĩ khác không?”, Nguyệt Uyển Khung hỏi thăm dò.



“Cao thủ con khỉ, anh nói với anh ta, công ty không nuôi ăn không, nếu anh ta định sống qua ngày thì đến trước mặt tôi dập đầu ba cái, chuyện trước đây xóa bỏ tất cả”, Hạng Tư Thành nói.



“Được, em đi làm ngay, Chu Bá Quang xử lý thế nào, bây giờ có lẽ hắn đã về nhà họ Chu rồi”.



“Anh không cần quan tâm chuyện này, tôi xử lý”.



Hạng Tư Thành nói rồi tắt điện thoại.



Thực ra hành động lần này của nhà họ Chu vẫn khiến anh nhìn với ánh mắt khác, quả nhiên nhà họ Chu được gọi là mạnh nhất Đông An rất không đơn giản.



Nếu dựa theo so sánh thực lực hai bên, chuyện này cũng là hợp tình hợp lý, Nguyệt Uyển Khung dùng một một công ty mới mở đi đối phó nhà họ Chu, hơn nữa, còn không có sự hỗ trợ của nhà họ Diệp và nhà họ Nguyệt, đương nhiên sẽ thất bại.



Cho dù lúc đó Dương Bình Xuyên và Chu Bá Quang ở cùng một tầng, có lẽ sự việc cũng sẽ xảy ra.



Tám chín phần mười là nhà họ Chu sợ ảnh hưởng, vì những việc mà Chu Bá Quang làm thực sự là rất không vinh quang, vì thế mới chọn cách khiêm tốn như vậy.



Đương nhiên với phong cách làm việc của những gia tộc này, có lẽ đợi một thời gian nữa thì sẽ bắt đầu tiến hành điên cuồng báo thù.



Tuy Hạng Tư Thành không lo những việc này, nhưng nếu thực sự xảy ra những chuyện như vậy thì cũng rất phiền.



Nhưng anh đã có kế hoạch dự phòng, lúc trong phòng bệnh, anh đã khiến Chu Bá Quang trở thành người vô sinh, sau này cũng không thể có con nối dõi, người của nhà họ Chu còn kiêng sợ, tuyệt đối sẽ không dám tiến hành báo thù.



Vì thế Hạng Tư Thành nhận điện thoại xong liền giống như người không có việc gì, quay người ngủ tiếp.



Cho đến buổi trưa, anh mới lật người dậy từ trên giường, cảm giác tinh thần sảng khoái, vô cùng thoải mái.



Hiện tại Bách Dược Đường ngừng kinh doanh ba ngày, vì thế phía dưới không mở cửa làm ăn.



Hai giờ chiều, cuối cùng ông chủ của Bách Dược Đường đến Đông An, mời Hạng Tư Thành gặp mặt.



Địa điểm hẹn gặp là một nhà hàng có mức tiêu dùng lớn nhất Đông An, trong phòng bao của nhà hàng, Hạng Tư Thành đưa theo Vân Tịnh Nhã gặp được ông chủ này.



Ông chủ này khoảng bốn mươi tuổi, mặt vuông, mắt đen trắng rõ ràng, có khí thế mạnh mẽ, xem ra rất bất phàm.



Hạng Tư Thành vừa nhìn là nhận ra, ông chủ này chắc chắn có quá trình tòng quân, hơn nữa địa vị thân phận rất không đơn giản.



“Xin chào, xin tự giới thiệu, tôi là Lục Chính Quốc, cũng là ông chủ của Bách Dược Đường”, Lục Chính Quốc tự giới thiệu, và chủ động đưa tay ra.



Hạng Tư Thành bắt tay với ông ta, cũng tự giới thiệu bản thân.



Hai bên ngồi xuống, trên bàn ăn rất nhiều đồ ăn, đều là đồ hạng nhất, nhìn vô cùng ngon mắt.



Sở dĩ ông ta chọn nơi này, không phải vì nơi này đắt đỏ, mà là món ăn ở đây rất ngon, vì vậy mới mời hai người đến thưởng thức.



Nếu là người khác nói ra lời như này, còn nghi ngờ giả bộ giàu sang, nhưng đây là lời từ miệng Lục Chính Quốc, thì không có cảm giác như vậy, dường như là đương nhiên.



“Anh Hạng, có phải anh thắc mắc tại sao tôi tặng Bách Dược Đường cho anh không?”, Lục Chính Quốc ăn một miếng rồi hỏi tiếp.



“Thực sự là tôi không hiểu, nếu chỉ tặng tôi bất kỳ thứ nào trong số mặt bằng, Bách Dược Đường, các loại thuốc thì tôi hiểu, nhưng tặng toàn bộ cho tôi, chắc chắn còn có nguyên nhân khác”, Hạng Tư Thành gật đầu.



Vân Tịnh Nhã là người ăn ít nhất trong ba người, cô vô cùng hiếu kỳ với tất cả mọi thứ, không biết trong hồ lô bán thuốc gì.



“Những việc mà Bách Dược Đường ở Đông An làm, thực ra tôi đã nghe nói đến, tuy bố tôi luôn phản đối nhưng tôi vẫn kiên trì. Thuốc bán ở đây cho dù không có tác dụng nhưng cũng vô hại, khảo nghiệm con mắt của con người, chuyện tình nguyện làm, đừng ai trách ai”.



“Lần này nếu không phải anh Hạng ở đây, cho dù Lư Thiên Phong đó đập tan mọi thứ, chưa đến một tháng Bách Dược Đường lại kinh doanh bình thường, hơn nữa lợi nhuận sẽ không giảm đi”.



Lục Chính Quốc rất tự tin nói.



Hạng Tư Thành vô cùng tin tưởng việc này, anh cũng tìm hiểu kỹ càng lịch sử của Bách Dược Đường từ chỗ Triệu Thành Khê.



Xét từ góc độ nào đó, thực ra cách làm của Bách Dược Đường cũng không có vấn đề, nhưng xét từ góc độ cứu người, thì rất quá đáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK