Mục lục
Ông bố thiếu soái - Hạng Tư Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảnh khắc mười hai Huyết Y Vệ vào hội trường buổi tiệc, nhiệt độ trong phòng dường như hạ thấp mấy độ, lúc này khuôn mặt của những vị khách quý chưa từng trải nghiệm cảnh này đều tái nhợt, dường như bên tai vang lên tiếng vó ngựa sắt, lại dường như có sự oanh liệt của gió tanh mưa máu!
Mười hai người mặc đồ màu đỏ máu, khiến người ta kinh hãi!
“Mười hai Huyết Y Vệ đến bảo vệ chủ nhân chậm trễ, xin thiếu soái tha tội!”
Toàn bộ mười hai Huyết Y Vệ quỳ một chân xuống đất, tiếng gầm nhức óc vang lên bên tai mỗi người.

Không ít người ngưỡng mộ nhìn Hạng Tư Thành, đàn ông sống trên thế gian, là phải như vậy!
Hay cho một thiếu soái vùng biên giới phía Bắc, đúng là uy phong!
Ánh mắt Phương Hoa hiện lên vẻ lạnh lùng, tức giận quát: “Hạng Tư Thành! Mày nghĩ rằng làm ra trò yêu ma quỷ quái thì có thể gạt bản thiếu gia sao?”
“Nhìn mấy người dị dạng xấu xí này thì có thể có mấy phần bản lĩnh!”
“Tất cả mọi người, lên cho tôi!”
“Ngoại trừ Hạng Tư Thành, những người khác, không cần quan tâm sống chết!”

“Vâng!”
Nghe thấy chủ nhân của nhà mình hạ lệnh, tất cả vệ sĩ áo đen lập tức xông lên như hung thần, trong mắt mười hai Huyết Y Vệ đám Liệt Long hiện lên sát khí bừng bừng, gầm lớn một tiếng: “Mười hai Huyết Y Vệ!”
“Chiến!”
Áo đen như mực, áo đỏ như máu, lập tức, xông vào nhau!
Quyền cước đan xen, mang theo tiếng gió ầm ầm, toàn bộ mọi người ngạc nhiên há hốc miệng, mức độ kịch liệt của cảnh trước mắt, thậm chí cũng không thua kém hơn bất kỳ một bộ phim điện ảnh võ thuật nào!
Vệ sĩ của Phương Hoa thực sự lợi hại, mỗi chiêu mỗi thức, đều mạnh mẽ dứt khoát, tấn công ác liệt!
Tuy mười hai Huyết Y Vệ không có quá nhiều kỹ xảo, nhưng họ đều đã trải qua chiến đấu trên chiến trường, tất cả đều là chiêu giết người thuần túy, vừa bắt đầu mười hai Huyết Y Vệ bị áp đảo hoàn toàn, sau đó, sau khi mỗi người đều bị thương không ít, hoàn toàn kích thích thú tính trong huyết mạch của mươi hai Huyết Y Vệ, sau đó họ chiến đấu cho sự sống, kiểu tấn công không theo quy luật, lập tức đánh cho đối phương không kịp trở tay, cán cân chiến thắng bắt đầu nghiêng về một phía, khi tất cả vệ sĩ áo đen đều ngã nằm dưới đất, mười hai Huyết Y Vệ cũng bị thương, nhưng mỗi một người đều không quan tâm mình bị thương nặng thế nào, toàn bộ đều đứng thẳng người không ngã!
“Thưa thiếu soái!”
Liệt Long đi đến trước mặt Hạng Tư Thành, hoàn toàn không màng đến vết thương trên cánh tay trái bị chảy máu, cung kính nói: “Mười hai Huyết Y Vệ đã hoàn thành sứ mệnh, quét sạch kẻ địch!”
Anh ta nói xong, một âm thanh hít khí lạnh không hẹn mà cùng vang lên!
Lúc này, nhìn vệ sĩ áo đen nằm giãy dụa dưới đất, thậm chí có vài người không nhúc nhích, mọi người mới phản ứng lại, trận đại chiến vừa nãy khủng khiếp thế nào!
Ánh mắt Hạng Tư Thành lướt nhìn mười hai Huyết Y Vệ bị thương, sắc mặt sầm xuống, cuối cùng, dừng ánh mắt lên Phương Hoa!
Anh từ từ di chuyển bước chân, sắc mặt của Phương Hoa trước nay luôn cao ngạo cũng hiện lên vẻ hoảng loạn không thể che giấu.

Cùng với mỗi bước tiến lên của Hạng Tư Thành, cuối cùng hắn không kiềm chế được mà run lên, hét lớn: “Mày… mày muốn làm gì?”
Sạp!
Khi còn cách Phương Hoa ba bước, Hạng Tư Thành dừng bước chân, ánh mắt u oán nhìn anh, trầm giọng nói: “Xin lỗi đi!”
“Mày nói cái gì?”
Phương Hoa không dám tin vào tai mình: “Mày đánh bao nhiêu người của bản thiếu gia bị thương, lại còn dám bảo tao xin lỗi!”
“Hạng Tư Thành, mày có tin bản thiếu gia…”
“Kẻ xúc phạm tao, không biết hối cải!”

Hạng Tư Thành cắt ngang lời của hắn, ánh mắt hiện lên sát khí bừng bừng: “Chết!”
Lòng tự tôn cao ngạo của hắn bị Hạng Tư Thành dẫm đạp một cách tàn nhẫn trước mặt mọi người, khiến Phương Hoa trước nay yêu thể diện không chịu nổi!
Hắn gào lớn: “Hạng Tư Thành! Mày nghĩ mày là cái thá gì!”
“Một đám binh lính hèn mọn, còn không bằng móng tay cao quý của bản thiếu gia, tao chửi họ thì làm sao? Bản thiếu gia ở đây, có giỏi thì mày giết…”
“Soạt!”
Hắn còn chưa nói hết, bỗng cảm thấy cổ thắt lại, trong tiếng hét kinh hãi của mọi người, Hạng Tư Thành đột nhiên ra tay, bóp chặt cổ của Phương Hoa, mặt không biểu cảm, từ từ nhấc lên!
Khoảnh khắc chân Phương Hoa rời khỏi mặt đất, lập tức cảm thấy khó thở kinh khủng, đôi mắt hắn hoảng sợ nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Hạng Tư Thành, hắn lúc này dường như mới biết, Hạng Tư Thành dám giết hắn thật!
Đúng lúc ý thức dần dần mơ hồ, bỗng nhiên, một tiếng quát vang lên: “Oắt con, mày dám!”
Sau đó, một bóng người màu trắng mạnh mẽ xuất hiện, Hạng Tư Thành chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó một một cú đá dứt khoát xông đến trong phút chốc, tình huống cấp bách, Hạng Tư Thành coi Phương Hoa trong tay như vũ khí, ném thẳng hắn về phía bóng người màu trắng, sau đó nhanh chóng lùi lại, tất cả, chỉ diễn ra trong chớp mắt!
Cú đá đó hơi dừng lại, lập tức hóa thành cú đấm, trực tiếp sượt qua trán của Hạng Tư Thành, anh bỗng ngửa đầu lên, móng tay lướt qua trán của anh, soạt!
Đứng vững bước chân, Hạng Tư Thành nhẹ nhàng sờ má phải, máu đỏ ấm nóng chảy ra!
Bóng người màu trắng đó ôm lấy Phương Hoa cũng đứng vững lại, nhìn kỹ, thì ra là một ông lão râu tóc bạc phơ!
Ánh mắt Hạng Tư Thành sẫm lại!
Vừa nãy, ông lão đó không chạm vào Hạng Tư Thành, nhưng với tốc độ kinh khủng của cú đấm đó, cũng khiến anh bị thương, nếu đối đầu thực sự, Hạng Tư Thành dám khẳng định, mình không phải là đối thủ của ông lão!
Cao thủ này từ đâu ra?

Nhà họ Phương, quả nhiên phi phàm!
Phương Hoa vội hít thở bầu không khí trong lành, ánh mắt rực đỏ, nhìn chằm chằm Hạng Tư Thành, gầm nói: “Chú Quyền, thịt tên khốn này cho tôi!”
Con ngươi già nua của chú Quyền hiện lên sát khí, trầm giọng trả lời: “Vâng! Cậu chủ!”
Ông ta nói xong, dậm chân, với tốc độ hoàn toàn không đúng với tuổi tác, ầm ầm xông đến Hạng Tư Thành!
Ánh mắt Hạng Tư Thành co lại, toàn thân căng cứng, đúng lúc anh chuẩn bị ứng chiến, một tiếng chuông thanh thúy liền vang lên: “Lão chó mặc đồ trắng kia, nếu ông dám làm anh Hạng của tôi bị thương, tôi sẽ lấy mạng của ông!”
Hạng Tư Thành nhìn theo tiếng hét, toàn thân cứng đờ, sao cô ta lại đến đây?
Chú Quyền vừa nghe câu này, sắc mặt liền tức giận, chuyển bước chân, không xông đến Hạng Tư Thành, mà xông đến cô gái vừa lên tiếng, vẻ mặt nổi giận: “To gan! Lão tung hoành giang hồ mấy chục năm, trước nay chưa từng có người dám ăn nói với lão như vậy!”
“Một con nhóc không biết trời cao đất dày, hôm nay lão phải cho cô nhớ kỹ!”
Chớp mắt ông ta đã đến trước mặt cô ta, đúng lúc chú Quyền định ra tay, một cánh tay cường tráng thò ra từ phía sau cô gái, nắm lấy cánh tay của chú Quyền, lạnh lùng nói: “Phương Quyền, ông dám đánh tiểu thư nhà tôi, ngày mai, có thể bày bài vị của ông trong nhà thờ tổ của nhà họ Phương ông rồi!”
Nhìn kỹ người đến, Phương Quyền liền kêu kinh ngạc: “Từ Vân Đỉnh! Là cậu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK