Trong ánh mắt âm trầm của Nguyệt Uyển Khung hiện lên sự kiêu căng: “Thằng oắt! Tao biết mày giỏi đánh nhau, nhưng mày có thể thắng được nhiều súng như thế không?”
“Nhớ lấy! Nơi này là nhà họ Nguyệt!”
“Khụ khụ, hừ! Anh còn biết nơi này là nhà họ Nguyệt à!”
Giọng nói già cả vang lên, cửa phòng ngủ mở ra. Ông lão đẩy xe lăn đi ra ngoài, mà người ngồi trên xe lăn chính là Nguyệt Thiên Ngạo, lúc này vẻ mặt ông ta rất âm trầm.
“Ông nội?!”
“Ông nội, ông không sao rồi!”
Nguyệt Uyển Như lao thẳng tới, cả khuôn mặt ngập tràn sự ngạc nhiên và mừng rỡ, đôi mắt cũng đỏ hoe.
“Ông nội, ông ổn rồi ạ, cháu lo cho ông lắm đấy!”
Nguyệt Uyển Khung cũng chạy tới, nụ cười vừa xuất hiện trên mặt Nguyệt Thiên Ngạo tắt ngấm. Ông ta hừ lạnh một tiếng, giáng cho anh ta một cái bạt tai.
“Ông nội, ông…”
“Cái thằng hỗn hào! Ai bảo anh đối xử với ân nhân của nhà họ Nguyệt như thế?”
Nguyệt Thiên Ngạo lạnh lùng nhìn quanh một lượt: “Ra ngoài hết đi!”
“Vâng!”
Tất cả mọi người ra ngoài, Nguyệt Thiên Ngạo nhìn về phía Hạng Tư Thành, tươi cười nói” “Thiếu soái Hạng, cám ơn cậu đã cứu tôi”.
Hạng Tư Thành cũng cười: “Gia chủ Nguyệt đừng khách khí”.
Sau đó, anh đánh mắt một cái, nhìn thấy sắc mặt khó coi tột độ của Hoa Tam Chỉ, bèn lững thững đi tới bên cạnh ông ta: “Thần y Hoa, vừa rồi ông nói gì ấy nhỉ?”
“Tôi… Tôi… Vừa rồi tôi chữa trị cho gia chủ Nguyệt, đã có hiệu quả rồi, chỉ có điều sơ sảy, không nhìn ra được rằng gia chủ Nguyệt có dấu hiệu thức tỉnh. Hừ! Loại nhãi ranh cậu chỉ hưởng thành quả của tôi thôi!”
“Chậc chậc chậc, tôi cũng từng gặp người trơ tráo rồi, nhưng chưa thấy ai trơ tráo như ông đó. Dù gì cũng là người có danh tiếng trong ngành y, nói ra câu ấy mà không biết ngượng gì cả”.
“Những gì tôi nói là sự thật!”
Sắc mặt của Hoa Tam Chỉ lúc xanh lúc trắng, nhưng vẫn cứng cổ nói: “Chỉ là một thằng nhóc ở đâu chui ra, chẳng lẽ có thể sánh với học thức được truyền đời trăm năm của tôi? Nực cười!”
“Đúng thế, ông nội, ông tuyệt đối đừng để hắn lừa. Thần y Hoa đã chữa cho ông trước, nhất định là có hiệu quả rồi, thằng này chỉ trùng hợp gặp may thôi”.
“Câm miệng!”
Nguyệt Thiên Ngạo lạnh lùng nhìn anh ta: “Không biết hối lỗi! Người đâu, đưa cậu chủ về phòng, suy nghĩ lại lỗi lầm, bao giờ biết sai thì thả ra!”
Nói xong, Nguyệt Thiên Ngạo chỉ thản nhiên nhìn Hoa Tam Chỉ một cái, hừ nhẹ rồi nhắm mắt lại, không nói một lời nào cả.
Hoa Tam Chỉ nhìn thấy vẻ mặt ấy, sự khinh thường trong im lặng như vậy còn khiến ông ta mất mặt hơn cả việc buông lời châm chọc, vì thế ông ta thẹn quá hóa giận: “Được! Lão đây vất vả chữa bệnh, ngược lại còn bị hiểu lầm, không thể nhẫn nhịn nổi!”
“Xin phép!”
Nói xong, ông ta cáu giận định bụng bỏ đi, như thể phải chịu ấm ức gì lớn lao lắm.
Lúc này, Hạng Tư Thành vươn tay ra chắn trước mặt ông ta, thản nhiên nói: “Ý thần y Hoa là tôi ăn hôi của ông?”