Mục lục
Ông bố thiếu soái - Hạng Tư Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơn đau đến nhanh mà đi cũng nhanh, Bành Khiếu lắc đầu: “Vết thương nhỏ thôi, thiếu soái không cần lo lắng”.



“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi hạ lệnh cho anh, trình bày lại từ đầu chí cuối!”



Trên mặt Bành Khiếu hiện lên nét do dự, trước ánh mắt uy nghiêm của Hạng Tư Thành, anh ta mới chậm rãi kể ra.



Thành phố Tế Đông là thành phố giàu nhất tỉnh Lỗ, do bốn gia tộc lớn làm bá chủ. Hai năm trước xuất ngũ, Bành Thành đã tới nơi này, dựa vào thực lực và sự tàn nhẫn của mình để thống nhất thế lực ngầm của thành phố Tế Đông một cách nhanh chóng. Cứ thế phát triển theo thời gian, đến khi bốn thế gia nghĩ tới chuyện chèn ép anh ta thì lại hậm hực phát hiện ra rằng thế lực của Bành Khiếu đã mạnh đến mức có thể vượt mặt bọn họ.



Thành phố Tế Đông chỉ lớn chừng ấy, chiếc bánh đang chia bốn biến thành chia năm, tất nhiên là phần được chia của bốn nhà ban đầu sẽ ít đi nhiều. Từ trước tới nay bốn thế gia luôn mạnh ai nấy lo, lần đầu tiên bọn họ hợp tác với nhau, bất ngờ tập kích nhiều thế lực của Bành Khiếu. Bành Khiếu có giỏi đến mấy thì cũng không phải đối thủ của bốn thế gia khi bọn họ hợp sức lại, thất bại một cách thảm hại.



Trong một âm mưu nọ, bọn họ đã cho anh ta ăn một loại thuốc đặc biệt để dễ bề khống chế anh ta. Trong khoảng thời gian vừa qua, những thế lực từng thuộc về anh ta bị bốn thế gia lớn chia cắt một cách trắng trợn, phạm vi thế lực của Bành Khiếu liên tục thu hẹp lại.



Nghe xong lời tự thuật của anh ta, Hạng Tư Thành khẽ chau mày lại: “Vậy nên ngay cả con cháu thế gia như Ngụy Lai và Từ Kiệt cũng dám ăn nói hách dịch với anh như thế?”



Trên mặt Bành Khiếu hiện lên nụ cười của người tráng sĩ cùng đường: “Tôi bị người ta khống chế, các thế lực dưới trướng cũng dần lục đục với nhau, không có tư cách để kiêu ngạo, bị người ta đè đầu cưỡi cổ cũng là chuyện bình thường”.



“Nhưng lạc đà gầy vẫn béo hơn ngựa, bốn thế gia lớn chỉ dám khống chế tôi chứ không dám giết tôi, tôi thì đành nhượng bộ để sinh tồn, nhưng tôi vẫn có điểm mấu chốt không thể đụng vào được”.



Vừa nói, anh ta vừa nhìn Hạng Tư Thành bằng ánh mắt sáng ngời: “Đó chính là anh!”



“Anh là chiến thần duy nhất trong lòng tôi, bất cứ kẻ nào dám nhục mạ anh, cho dù đánh đổi cái mạng này, Bành Khiếu cũng phải bảo vệ sự tôn nghiêm của anh!”



“Tôi tin chỉ cần là lính trong quân đội biên giới phía Bắc thì nhất định sẽ lựa chọn như vậy!”



Bành Khiếu nói không sai, trong quân đội biên giới phía Bắc, Hạng Tư Thành không chỉ là lãnh đạo tối cao của bọn họ, mà còn là tín ngưỡng duy nhất, tuy rằng chức vụ của anh là thiếu soái, nhưng trong lòng mỗi một người lính ở vùng biên giới phía Bắc, Hạng Tư Thành chính là vị thần mà bọn họ cung phụng, không được phép mạo phạm!



“Cởi áo ra!”



Hạng Tư Thành thản nhiên mở miệng.



Biết Hạng Tư Thành có y thuật cao siêu, Bành Khiếu không chút do dự, lập tức cởi áo ra. Sau khi đâm kim vào người, sắc mặt của Hạng Tư Thành ngày một ngưng trọng.



Một lúc lâu sau, trong mắt anh hiện lên sát ý nhè nhẹ: “Đây không phải loại thuốc dùng để khống chế, mà là độc dược mãn tính. May mà hôm nay chúng ta gặp nhau, nếu không sau ngày hôm nay, khí độc xâm nhập vào nội tạng, e rằng cả đời này anh sẽ phải chịu sự khống chế của bọn họ”.



“Lập tức đi kiếm mấy vị thuốc này, tôi sẽ giải độc cho anh”.



Sau đó, Hạng Tư Thành kể tên mấy loại dược liệu ra. Nghe xong, khuôn mặt của Bành Khiếu hơi nhăn lại.



“Thiếu soái, mấy loại khác thì dễ, nhưng Linh Chi Tím cuối cùng này thì e là chỉ có một nơi có thôi”.



“Chợ Quỷ của thành phố Tế Đông”.



“Chợ Quỷ?”



Đôi mắt Hạng Tư Thành lóe sáng, có người mua thì ắt có người bán, nhưng rất nhiều vụ giao dịch là bất hợp pháp, không thể buôn bán công khai được.



Vậy nên mới có sự tồn tại của Chợ Quỷ, bọn họ ẩn núp ở khu vực kín đáo nhất trong bóng tối, thực hiện những giao dịch cấm kỵ trên thế giới. Ở đây, chỉ cần anh có tiền thì sẽ mua được bất cứ thứ gì anh cần, súng ống đạn dược, ma túy, và thậm chí là mạng người.



Hạng Tư Thành không lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi câu nói tiếp theo của Bành Khiếu. Nếu dùng tiền mà có thể giải quyết được thì anh ta đã chẳng bày ra vẻ mặt như thế.



Quả nhiên, Bành Khiếu cười khổ một tiếng: “Chợ Quỷ của tỉnh Lỗ thuộc quyền kiểm soát của bốn thế gia lớn, mỗi người vào Chợ Quỷ đều cần có giấy phép của bốn thế gia thì mới vào được”.



“Hơn nữa, Chợ Quỷ không cố định ở một nơi nào cả, địa điểm thay đổi thất thường, vậy nên ngay cả tôi cũng không biết phải đi đâu để tìm được Chợ Quỷ”.



Hạng Tư Thành trầm ngâm một lát rồi nói: “Chuyện này cứ giao cho tôi, anh chờ tin tức của tôi là được”.



Dứt lời, Hạng Tư Thành định đi ra ngoài, nhưng Bành Khiếu lại kéo anh lại, lo lắng nói: “Thiếu soái, anh đã đắc tội với nhà họ Ngụy và nhà họ Từ rồi, Chợ Quỷ lại là địa bàn của bọn họ, nếu một mình anh tới đó thì tôi sợ…”



“Không có gì phải sợ hết!”



Hạng Tư Thành quay đầu lại, đôi mắt sáng quắc nhìn anh ta: “Tôi sẽ không trơ mắt nhìn chiến hữu của mình bị thương lần thứ hai ngay trước mặt tôi!”



Tiếp đó, anh mở cửa ra ngoài, đi tới chỗ Khúc Tiểu Nghệ rồi vào thẳng vấn đề: “Tôi muốn tới Chợ Quỷ”.



Khúc Tiểu Nghệ sửng sốt: “Cái gì? Sao anh biết Chợ Quỷ?”



Hạng Tư Thành không giải thích gì nhiều, đôi mắt nhìn đăm đăm vào cô ta: “Tiểu Nghệ, tôi cần sự giúp đỡ của cô”.



Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, Khúc Tiểu Nghệ cắn môi, như thể đang đấu tranh tư tưởng rất dữ dội, sau đó mới gật đầu nói: “Anh đợi tôi một lát”.



Sau đó, cô ta đi tới khu vực ngã rẽ gọi điện thoại, Hạng Tư Thành không đi theo. Một lát sau, Khúc Tiểu Nghệ bước tới: “Tôi có thể dẫn anh tới Chợ Quỷ, nhưng không có giấy thông hành thì chúng ta không vào được đâu”.



“Cô chỉ cần đưa tới tới đó là được, nếu không vào được…”



Trong mắt Hạng Tư Thành hiện lên khí phách: “Vậy thì xông vào!”



Trong một cái thôn nhỏ xa xôi bên ngoài thành phố Tế Đông, khung cảnh yên bình, không nhìn ra được điều gì khác biệt. Vào trong thôn, dưới sự dẫn dắt của Khúc Tiểu Nghệ, Hạng Tư Thành tới nhà của một người bình thường. Cô ta gõ ba cái mạnh và hai cái nhẹ lên tấm cửa bằng sắt, sau đó cánh cửa mở ra. Một người đàn ông trung niên trông như nông dân ra mở cửa, nhìn bọn họ bằng vẻ mặt chất phác, nhưng không nói năng gì mà chỉ lẳng lặng xoay người đi.



Khúc Tiểu Nghệ và Hạng Tư Thành đi theo sau. Tới khu vực chuồng heo, người đàn ông kia đuổi mấy con heo đang ăn thức ăn thừa đi, kéo một cái cần gạt trên mặt đất bẩn thỉu, một cái hầm xuất hiện trước mặt bọn họ.



Người đàn ông ra hiệu cho bọn họ đi xuống, Khúc Tiểu Nghệ dẫn đầu bước vào. Sau một đoạn đường tối tăm, mọi thứ trước mắt trở nên rõ ràng.



- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK