Hạng Tư Thành bật người nhảy vào trong cửa sổ, đồng thời còn châm chọc tên đô con một mắt.
"Mẹ kiếp! Mày là thằng nào mà dám mắng tao, có phải mày chán sống rồi không?"
Nghe thấy Hạng Tư Thành mắng mình xấu xí, tên đô con một mắt lạnh lùng nói.
Tục ngữ nói rất đúng, đánh người không đánh mặt, mắng người không mắng vào chỗ đau.
Tên đô con một mắt rất ghét người khác nói gã một mắt, đó là nỗi đau của gã, bây giờ Hạng Tư Thành lại móc ra trước mặt mọi người, nói gã một mắt xấu xí, khiến gã nổi khùng lên.
"Xin tự giới thiệu, tên tao là Hạng Tư Thành, là bạn của cô gái này.
Con người tao không thích nói nhảm, tao chỉ cho chúng mày một cơ hội thôi.
Thả cô ấy ra, sau đó tự chặt hai tay, tao sẽ tha mạng cho chúng mày".
Hạng Tư Thành chắp tay sau lưng và ngạo nghễ nói.
"Ha ha...!Các anh em, thằng này bị thiểu năng à?"
"Thằng ranh, không tè ra một bãi rồi soi xem mình là cái thá gì, dám bảo bọn tao tự chặt hai tay, mày mà xứng hả?!"
"Đại ca, em quyết định phải cắt lưỡi thằng này, nướng chín lên rồi nhét vào bụng nó, để nó biết hậu quả khi phát ngôn bừa bãi!"
Cả đám cười ầm lên, không hề coi Hạng Tư Thành ra gì.
"Ê, anh bị ngu à, ai bảo anh tới đây? Đi mau, đừng để ý tới tôi, bọn chúng có súng, anh không phải đối thủ của chúng đâu!"
Từ Hân Dao lo lắng ra mặt, cô ta hô to với Hạng Tư Thành.
Con gái chính là một sinh vật mâu thuẫn như thế, lúc Hạng Tư Thành chưa tới, cô ta mong là anh sẽ tới, anh tới rồi thì cô ta lại muốn anh đi.
Nhưng Từ Hân Dao cũng biết là bọn cướp này không chỉ có súng, mà còn có thuốc nổ, Hạng Tư Thành tuyệt đối không phải đối thủ của lũ cướp hung ác này.
Từ Hân Dao tuyệt vọng không thôi, tên này ngốc quá, chỉ có một mình mà dám xuất hiện ở đây.
Thôi, tuy rằng hơi ngốc, nhưng nể tình anh liều mình vì cô ta, trên đường xuống suối vàng, cô ta sẽ miễn cưỡng làm đôi uyên ương số khổ với anh.
Nếu Hạng Tư Thành mà biết lời độc thoại nội tâm của Từ Hân Dao thì chắc chắn anh sẽ cốc cho cô ta một cái thật mạnh.
Có phải cô xem phim ngôn tình nhiều quá rồi không? Đến lúc nào rồi mà còn nghĩ mấy chuyện ấy?
"Người đẹp, đừng lo cho tôi, chỉ là một thằng phế vật một mắt mà thôi, không phải đối thủ của tôi đâu".
Hạng Tư Thành chớp mắt với Từ Hân Dao rồi cười nói.
Lúc ở ngân hàng anh đã định xử lý mấy tên cướp này rồi, nhưng vì lo lắng cho sự an toàn của những người dân vô tội nên anh mới không đứng ra.
Bây giờ đã tới cái nơi hoang vu vắng vẻ này, tất nhiên là anh chẳng còn băn khoăn điều gì nữa, phải bắt chúng trả một cái giá đắt mới được!
Đừng nói là năm tên, cho dù là năm mươi tên thì cũng không phải đối thủ của anh.
Cái danh thiếu soái của anh được làm nên từ vô số tính mạng trên chiến trường, chỉ là vài tên cướp mà đòi đương đầu với anh ấy hả?
"Dám mắng tao là phế vật một mắt, chán sống rồi!"
Vẻ mặt của tên đô con một mắt cực kỳ dữ tợn, sát khí bùng lên trong mắt gã.
Vút!
Tên một