Chỉ trong phút chốc mà thôi, cậu hai nhà họ Hoa đã toi mạng rồi.
“Mày… Mày giết Tiểu Bân?”
Bàn tay run rẩy của Hoa Trạm chỉ vào Hạng Tư Thành, như thể không dám tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.
Trong mắt Hạng Tư Thành không có một cảm xúc nào, việc giết người vừa rồi chỉ như vứt một món đồ chơi bình thường, không thể làm gợn sóng dù chỉ một chút.
“Đây là cơ hội mà tao cho nhà họ Hoa chúng mày, cũng chỉ có một lần này thôi!”
“Ha ha…”
Vẻ mặt của Hoa Trạm hết sức dữ tợn: “Tao phải bắt mày sống không bằng chết!”
Dứt lời, hắn ta dẫn một đám người vạm vỡ xông về phía Hạng Tư Thành.
Trong mắt Hạng Tư Thành hiện lên sự khinh thường, chỉ dựa vào lũ vô dụng này sao?
Chưa tới nửa phút sau, cảnh tượng quen thuộc lại trình diễn tại chỗ.
Tất cả ngã chồng chéo lên nhau, Hoa Trạm run rẩy khắp người, ngoài sự giật mình, trong mắt hắn ta còn mang theo nỗi sợ hãi rõ rệt.
“Mày… Mày đừng tới đây!”
“Nhà họ Hoa, nhà họ Hoa sẽ không tha cho mày!”
Hạng Tư Thành nhàm chán lắc đầu: “Nói mãi một câu thế à?”
“Nhà họ Hoa ghê gớm lắm sao?”
Hoa Trạm bỗng sực hiểu, người này không hề sợ nhà họ Hoa.
Hoa Bân đang nằm trên mặt đất chẳng phải là minh chứng rõ ràng nhất sao?
Nghĩ vậy, sắc mặt hắn ta trở nên tái nhợt, ánh mắt nhìn Hạng Tư Thành mang theo sự kinh hoàng, thân thể hắn ta bất giác lùi lại, đến khi áp sát vào tường rồi mới run rẩy nói: “Mày… Mày không được giết tao…”
“Thế lực của nhà họ Hoa ở Đông Bắc cực kỳ lớn mạnh, thậm chí không thua kém gì nhà họ Hạng.
Nếu mày giết tao, nhà họ Hoa nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết!”
Hạng Tư Thành cười gằn, anh hờ hững nhún vai: “Tao không có hứng thú động tới phế vật”.
“Về nói với Hoa Hùng, ông ta phải cho tao một lời giải thích hài lòng về chuyện này”.
Dứt lời, anh lạnh lùng nhìn hắn ta, nói: “Cút!”
Hoa Trạm cụp đuôi bỏ đi.
Vân Tịnh Nhã vẫn đang run rẩy, Hạng Tư Thành ôm chặt lấy cô, dịu dàng nói: “Nhã Nhã, đừng sợ, anh tới rồi”.
“Chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể làm tổn thương đến em!”
Có vẻ như đã kìm nén rất lâu, lúc này Vân Tịnh Nhã ôm chầm lấy Hạng Tư Thành khóc thật to.
Thấy cô đau đớn như thế, Hạng Tư Thành nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, trên mặt không giấu nổi sát ý.
Khi đã bình tĩnh lại, tiếng khóc của Vân Tịnh Nhã dần nhỏ đi.
Cô rúc trong lòng Hạng Tư Thành, nhỏ giọng nói; “Em… Em xin lỗi”.
Hạng Tư Thành an ủi cô: “Nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra, được không?”
Vân Tịnh Nhã gật đầu, kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
Cô kể xong, trong mắt Hạng Tư Thành hiện lên sự lạnh lùng, ngoài nhà họ Hạng ra thì còn ai có thể làm ra chuyện này được nữa!
Rồng có vảy ngược, chạm vào ắt sẽ đau, sói có gai ngầm, đụng vào là phải chết!
Nhà họ Hạng, đã thách thức giới hạn cuối cùng của Hạng Tư Thành này thì đừng trách tôi độc ác!
Lúc này đã quá nửa đêm, trong phòng khách nhà họ Hạng vẫn sáng đèn.
Hạng Vấn Hà chạy xộc vào, trên mặt còn không giấu được sự hưng phấn: “Mẹ, nghe ngóng ra tin tức rồi”.
“Hạng Tư Thành giết Hoa Bân ngay tại chỗ!”
Đôi mắt của Thẩm Tuyết Liên hơi chấn động: “Thật hả?”
“Chắc một trăm phần trăm!”
“Hoa Hùng đã biết tin chưa?”
“Ha ha… Cậu cả nhà họ Hoa cụp đuôi bỏ về, chắc bây giờ đã về tới nhà họ Hoa rồi.
Chưa biết chừng lúc này nhà họ Hoa đang dẫn người tới báo thù ấy chứ!”
“Tốt!”
Thẩm Tuyết Liên nở nụ cười: “Vốn định sẽ đổ thêm dầu vào lửa trong cuộc xung đột giữa Hạng Tư Thành và nhà họ Hoa, không ngờ Hạng Tư Thành lại ngu xuẩn như thế, giết cậu hai nhà họ Hoa ngay tại chỗ, như vậy thì hắn sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của nhà họ Hoa, chúng ta chỉ cần khoanh tay đứng nhìn là được!”
Hạng Vấn Hà nở nụ cười âm u: “Hê hê… Thằng nhóc ấy chẳng có tài cán gì mà tính cách hầm hố ra phết, để con xem hắn sẽ giải quyết chuyện này như thế nào!”
“Trước khi lo lắng xem tôi sẽ giải quyết thế nào thì nên nghĩ xem phải đưa ra lý do gì để bản thiếu soái hài lòng trước đi!”
Một giọng nói khí phách vọng tới, Hạng Tư Thành bước vào nhà họ Hạng với vẻ mặt âm trầm.