Mục lục
Ông bố thiếu soái - Hạng Tư Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ kiếp, nôn tiền ra cho tao!”

“Thằng khốn kiếp! Dám giấu tiền riêng với tao, tao thấy mày chán sống rồi!”


“Đánh đi! Đánh mạnh tay vào!”

“Đánh chết rồi ném vào sông làm mồi cho cá!”

Vân Tịnh Nhã cũng nhìn thấy cảnh đó, đôi mắt bất lực nhưng lại dũng cảm ấy tác động vào trái tim lương thiện của cô. Cô lập tức kéo tay Hạng Tư Thành: “Tư Thành, mau ngăn cản bọn họ đi, nếu không đứa bé ấy sẽ bị đánh chết mất!”

Hạng Tư Thành gật đầu, anh đi thẳng tới đó: “Dừng tay!”


Mấy tên ăn mày quay đầu lại, nhìn về phía Hạng Tư Thành. Một tên có sẹo trên mặt nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, sau đó khinh thường nói: “Mày là ai? Ở đây không có chuyện của mày, đừng có lo chuyện bao đồng, cút đi!”

Ánh mắt của Hạng Tư Thành trở nên lạnh lùng: “Thả đứa bé dưới chân bọn mày ra, tao sẽ coi như chưa từng nhìn thấy những gì vừa diễn ra”.

“Ái chà, đúng là không sợ chết!”

Tên ăn mày mặt sẹo nhìn bộ quần áo giá rẻ trên người Hạng Tư Thành, nét khinh thường trong mắt càng rõ rệt hơn. Gã vung tay lên, mấy tên ăn mày buông cậu bé đang bị đánh ra, đi về phía Hạng Tư Thành.

“Thằng nhóc, mày có biết tao là ai không? Đến cả chuyện của tao cũng dám chõ mõm vào, có phải mày chán sống rồi không?”

“Ha ha…”

Hạng Tư Thành cười nhìn gã: “Mày là ai? Nhìn cách ăn mặc này của mày, nếu tao không đoán sai thì mày là một thằng ăn mày hôi hám nhỉ?”

“Mẹ kiếp, thằng ranh, mày chửi ai đấy hả?”

“Tao là đại đội trưởng của Cái Bang ở chi nhánh thành phố Tô Hàng, năm con phố từ đây cho tới phía nam đều thuộc quyền quản lý của tao”.

Nhìn dáng vẻ đắc ý của gã, Hạng Tư Thành nhìn gã như nhìn một kẻ thiểu năng: “Ồ, thì ra là đại đội trưởng của Cái Bang, thất lễ rồi, nhưng như thế thì chẳng phải là một tên ăn mày hôi hám đó sao?”

Tên ăn mày mặt sẹo tức lộn ruột: “Mẹ kiếp! Tao xin cơm ở thành phố Tô Hàng, không… Tao tung hoành bao năm ở thành phố Tô Hàng, cho tới giờ chưa một kẻ nào dám nói tao như thế”.

“Thằng ranh, không dạy mày một bài học thì mày sẽ không biết sự lợi hại của Cái Bang”.

“Các anh em!”

“Có!”
“Xông lên đánh hắn cho tôi!”
Một đám ăn mày lập tức bao vây Hạng Tư Thành và Vân Tịnh Nhã. Mùi hôi trên người bọn họ phải nói là khủng khiếp, Vân Tịnh Nhã bịt mũi lại, cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn trong cổ họng.
“Ô, sao vừa rồi không để ý thấy có một cô em xinh đẹp như vậy nhỉ?”
Tên ăn mày mặt sẹo lập tức bày ra vẻ mặt dâm dê, nhìn dáng người nuột nà của Vân Tịnh Nhã, gã nuốt nước bọt cái ực: “Cô em, thằng này là bạn trai cô à?”
“Nếu cô em đồng ý đi tâm sự riêng với mấy anh, có lẽ mấy anh sẽ suy xét đến chuyện tha cho bạn trai cô. Nếu không, lát nữa ra tay không có chừng mực, gãy tay gãy chân thì không ai đảm bảo được đâu nhé!”
Trong mắt Hạng Tư Thành bỗng hiện lên sát ý: “Mày có biết cái giá phải trả cho câu nói này là gì không?”
Tên ăn mày mặt sẹo lập tức tỏ vẻ khinh thường: “Đệch! Mày nẹt ai vậy hả? Không biết có được mấy lạng thịt không, nhìn thôi cũng biết là một thằng hèn rồi”.
“Cút sang một bên cho tao, ngày mai mày có đứng lên được hay không phải phụ thuộc vào việc bạn gái mày có thể hầu hạ tốt mấy anh đây không đấy!”
“Ha ha… Trên thế giới này không thiếu gì loại cặn bã chán sống…”



Sát ý chậm rãi tuôn ra từ người Hạng Tư Thành. Anh đang định ra tay thì một giọng nói truyền tới: “Thằng ba mặt sẹo, mày đang làm gì thế hả?”

Tên ăn mày mặt sẹo run lên, nhìn về phía người vừa lên tiếng. Trên mặt gã hiện lên nét nịnh nọt, chạy tới rồi lấy loại thuốc Cửu Ngũ Chí Tôn ra, cung kính giơ lên một điếu, đồng thời còn mồi lửa: “Anh Kiệt, ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy?”

“Không có chuyện gì lớn đâu, gặp một thằng hèn thích lo chuyện bao đồng, mấy anh em đang dạy hắn cách làm người thôi”.

Hồ Kiệt kề đầu lại định cầm lấy điếu thuốc, nhưng khi liếc nhìn thấy Hạng Tư Thành, anh ta rùng mình một cái, ngọn lửa quệt vào tay anh ta. Thằng ba mặt sẹo tái nhợt mặt mày: “Anh Kiệt, anh không sao chứ, có bị bỏng không?”

Hồ Kiệt đâu rảnh để ý tới vết bỏng trên tay, anh ta dụi mắt, nhìn thấy rõ người đang đứng trước mắt là anh ta lập tức vung ra một cái tát: “Thằng ba mặt sẹo, mày chán sống rồi hả?”

“Mẹ kiếp, mày dám nói anh rể tao là thằng hèn?!”
Thằng ba mặt sẹo sững người, gã nhìn Hạng Tư Thành, rồi lại nhìn khuôn mặt hung dữ của Hồ Kiệt, lắp bắp nói: “Anh… Anh rể của anh?”

“Anh Kiệt, anh không nói đùa chứ?”

Rầm!

Hồ Kiệt đạp gã bay đi, đanh mặt nói: “Mày nhìn tao có giống như đang đùa không?”

“Vả lại, một thằng ăn mày hôi hám như mày có tư cách gì để tao nói đùa với mày?!”

Nói xong, anh ta không thèm nhìn gã nữa, bưng vẻ mặt nịnh nọt đi về phía Hạng Tư Thành, cúi đầu nói: “Anh rể, không ngờ lại gặp anh ở đây…”

“Anh đi dạo sau bữa ăn à?”

Nhìn dáng vẻ lấy lòng của anh ta, Hạng Tư Thành hơi cạn lời: “Chuyện đó… Tôi quen biết anh à?”

Hồ Kiệt nói ngay: “Đương nhiên là anh không biết tôi rồi, nhưng tôi thì thường xuyên được nghe nói về anh”.

“Nhất là mấy hôm trước, trong lễ đính hôn với chị họ tôi, anh oai phong như thế, sự sùng bái của thằng em này với anh như nước sông cuồn cuộn, trùng trùng điệp điệp, rồi lại như…”

“Dừng lại, dừng lại!”


Hạng Tư Thành nhức đầu, cắt đứt lời nịnh bợ dài lê thê của anh ta, nhìn anh ta và nói: “Tóm lại thì anh là em họ của Hồ Mị Nhi?”

“Hề hề… Đúng thế, chỉ có điều mối quan hệ huyết mạch hơi xa, vậy nên trong nghi thức đính hôn, tôi chỉ có thể đứng ở đằng xa chứng kiến sự oai hùng của anh, anh không chú ý tới tôi cũng là điều bình thường! Hề hề…”

Hạng Tư Thành cạn lời, Hồ Mị Nhi có một cậu em họ lạ đời thế này sao?

Nhìn biểu cảm thăm dò của Hạng Tư Thành, Hồ Kiệt như hiểu ra điều gì đó, vội vàng nói: “Tôi hiểu! Tôi hiểu!”

“Anh rể, anh cứ nhìn là được!”

Hạng Tư Thành mấp máy bờ môi, tôi vừa nói gì sao? Anh hiểu cái gì hả?

Nhưng lúc này Hồ Kiệt đã trở nên đằng đằng sát khí, đi về phía thằng ba mặt sẹo.

Nhìn biểu cảm của anh ta, thằng ba mặt sẹo run lên, bất chấp cơn đau trên mặt, gã cố rặn ra một nụ cười: “Anh… Anh Kiệt, đây là hiểu lầm thôi!”

“Hiểu lầm?”

Trên mặt Hồ Kiệt hiện lên nét dữ tợn: “Tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là hiểu lầm”.

Vừa nói, anh ta vừa vẫy tay một cái, một nhóm người lập tức xông ra, đấm đá thằng ba mặt sẹo một trận, những tiếng la hét vang lên inh ỏi. Đám ăn mày còn lại đứng nhìn phía xa xa, không ai dám tới gần.

Bịch!

Sau một hồi quần ẩu, cuối cùng Hồ Kiệt đá mạnh một cú, đạp thẳng vào mặt tên ăn mày. Chiếc răng cuối cùng trong miệng gã văng ra, máu me đầy mặt, con mắt trợn ngược lên rồi ngất xỉu tại chỗ.

Hồ Kiệt thở hồng hộc, không kịp nghỉ ngơi gì nhiều, anh ta xun xoe chạy tới trước mặt Hạng Tư Thành, nói với vẻ lấy lòng: “Anh rể, xử lý như vậy anh đã hài lòng chưa?”

“Nếu vẫn chưa hài lòng, em sẽ thịt tên này ngay trong đêm nay, đảm bảo anh sẽ không nhìn thấy khuôn mặt này của hắn nữa!”

Hạng Tư Thành bó tay, lúc này, Vân Tịnh Nhã hô lên: “Cậu bạn nhỏ, em đi đâu vậy?”

Nhìn về phía tiếng nói, Vân Tịnh Nhã đang đứng trước mặt cậu bé vừa bị đánh, không biết đang nói điều gì đó.

Hạng Tư Thành đi tới, cậu bé kia ăn mặc rách rưới, khuôn mặt bẩn thỉu, đôi mắt to quan sát mọi người, mang theo sự cẩn thận khác hẳn với những đứa trẻ cùng tuổi.

Nhìn khuôn mặt bầm tím đó, Vân Tịnh Nhã đau lòng, lấy khăn ra định lau đi vết máu trên mặt cậu ấy. Theo bản năng, cậu bé ấy né tránh, Vân Tịnh Nhã dịu dàng nói: “Cậu bạn nhỏ, đừng sợ, mặt em chảy máu rồi, nếu không mau chóng xử lý thì sẽ bị nhiễm trùng đấy”.

Có lẽ là bởi vì thiện ý trong lời nói của cô nên cậu bé ấy không né tránh nữa. Vân Tịnh Nhã cẩn thận lau đi vết máu trên mặt cậu ấy, không hề chê bai sự nhếch nhác của cậu ấy. Một lúc sau, chiếc khăn tay màu trắng biến thành màu đen, cậu bé kia cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Cám… Cám ơn”.

Vân Tịnh Nhã nhoẻn miệng cười, nhìn cậu ấy và nói: “Cậu bạn nhỏ, em tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Nhà em ở đâu? Chị đưa em về nhé?”

Đôi mắt cậu bé lập tức hiện lên sự ảm đạm: “Em không có tên, năm nay mười hai tuổi, nhà… em không có nhà”.

Nhìn dáng vẻ ấy, trong lòng Vân Tịnh Nhã hiện lên sự thương xót: “Vậy em nói cho chị biết, vì sao vừa rồi bọn họ lại đánh em?”

Cậu bé mím môi, nhưng không nói gì nữa.

Nhìn khuôn mặt lo lắng của Vân Tịnh Nhã, Hạng Tư Thành bỗng nhìn về phía đám ăn mày đang run rẩy ở bên cạnh. Thấy ánh mắt đó của anh, Hồ Kiệt lập tức hiểu ý, anh ta vung tay lên: “Lôi mấy tên đó lại đây cho tôi”.

Mấy vệ sĩ của Hồ Kiệt lập tức hung tợn lôi mấy tên ăn mày đi theo thằng ba mặt sẹo tới. Mấy tên ăn mày quỳ xuống đất, khắp người run như cầy sấy: “Đại… Đại ca, chuyện này không liên quan gì tới chúng tôi”.

“Tất cả là tại anh ba mặt sẹo bảo bọn tôi làm như thế”.



Ai ngờ tên ăn mày kia cũng không chịu thua: “Nếu mày không giấu nhiều tiền thì vì sao không cho bọn tao nhìn tay mày?”

“Đúng thế, có giỏi thì xòe tay ra cho bọn tao nhìn đi”.

1631786640393.png

Chương 345: Vé số trúng năm triệu

Mấy tên ăn mày lập tức trợn tròn mắt: “Hai… Hai tệ? Sao lại chỉ có hai tệ?!”

Nhìn hai đồng tiền xu bẩn thỉu ấy, trái tim Vân Tịnh Nhã nhói đau. Người dịu dàng như cô cũng không khỏi nổi giận, quát lên với đám ăn mày: “Bởi vì hai tệ mà đánh một đứa bé ra nông nỗi này, các người có còn là người nữa không?!”

“Chuyện này… Chuyện này là không thể!”


Một tên ăn mày lắp bắp nói: “Hằng ngày anh ba mặt sẹo đều sẽ phát tiền cho đám đàn em, thằng nhóc này nhỏ nhất, cũng là người tới sau, tuy rằng không được phát nhiều tiền, nhưng ít nhất cũng được mấy chục tệ, lúc nhiều còn được cả trăm tệ, có lý nào lại liều mạng giấu hai tệ như vậy!”

Vân Tịnh Nhã không để ý tới bọn họ nữa, cô dịu dàng nói với cậu bé: “Em có thể nói với chị được không? Hai tệ này rất quan trọng với em à?”

Cậu bé cúi xuống, một lúc lâu sau mới nhút nhát nói: “Mẹ… Mẹ em bị bệnh rất nặng…”

Vừa rồi bị đánh thế nào cũng không rơi nước mắt, nhưng lúc này đôi mắt cậu bé ấy lại đỏ hoe. Trái tim Vân Tịnh Nhã tê rần, cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu ấy: “Cậu bạn nhỏ, có khó khăn gì thì nói với chị nhé?”

“Em không nói cho chị thì làm sao chị giúp em được?”

Cậu bé ngẩng đầu lên, lần đầu tiên, trong mắt cậu ấy hiện lên nét chờ mong: “Chị sẽ giúp em thật sao?”

Vân Tịnh Nhã dịu dàng gật đầu: “Đương nhiên rồi, chị nhất định sẽ giúp em!”


Cậu bé chậm rãi kể lại câu chuyện của mình. Cậu ấy không phải trẻ mồ côi, nhưng từ nhỏ đã không biết bố mình là ai, sống bên cạnh mẹ mình.

Bởi vì sức khỏe yếu nên mẹ cậu ấy nằm liệt giường quanh năm, không thể sinh hoạt bình thường được, vậy nên gánh nặng cuộc sống của hai mẹ con rơi xuống bờ vai gầy guộc của cậu ấy.

Cậu bé còn quá nhỏ, không tìm được việc làm, chỉ có thể đi ăn xin kiếm sống. Sau này trời xui đất khiến thế nào lại gia nhập làm đàn em của thằng ba mặt sẹo.

Bởi vì cậu bé còn nhỏ nên kiếm được nhiều tiền nhất, nhưng thằng ba mặt sẹo bắt nạt cậu ấy, lần nào cũng chia cho cậu ấy ít nhất.

Tuy rằng số tiền ấy ít ỏi, nhưng miễn cưỡng đủ lấp đầy dạ dày của hai mẹ con. Vì không muốn bị hà hiếp, cậu bé cũng đành nhẫn nhịn.

Sau này, mẹ cậu bé đột nhiên đổ bệnh, bác sĩ nói là cần rất nhiều tiền. Cậu bé đi cầu xin thằng ba mặt sẹo, nhưng gã chẳng đoái hoài gì tới. Cậu bé không thể trơ mắt nhìn mẹ mình chết bệnh, vậy nên bắt đầu lén lút giấu tiền riêng.

Nghe hết câu chuyện, đôi mắt Vân Tịnh Nhã cũng đỏ ửng, nhưng cô vẫn cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi: “Nhưng vì sao em chỉ giấu hai tệ này?”

Cậu bé nhỏ giọng nói; “Lúc đi ăn xin, em nghe người ta nói nếu mua vé sổ, hai tệ là có thể trúng được năm triệu. Em không cần năm triệu, chỉ cần năm mươi ngàn để chữa bệnh cho mẹ là được rồi. Chị à, chị có biết ở đâu bán vé số không? Có thể dẫn em đi mua được không?”

Hai tệ để trúng năm triệu?

Có thể không?

Đương nhiên là có thể!

Nhưng tỉ lệ ấy là cực kỳ nhỏ bé.

Tấm lòng hiểu thảo của cậu bé ấy khiến Vân Tịnh Nhã cảm động không thôi.

“Cậu bạn nhỏ, mẹ em ở đâu? Chị giúp mẹ em chữa bệnh có được không?”

Vốn tưởng rằng cậu bé sẽ hân hoan đồng ý, nào ngờ cậu ấy lại lắc đầu: “Mẹ em từng nói, làm người phải tự dựa vào bản thân, không thể vô duyên vô cớ nhận sự trợ giúp của người khác”.

“Em cám ơn chị, nhưng nếu mẹ em biết thì sẽ không vui đâu”.

“Nhưng chị…”

Vân Tịnh Nhã còn muốn nói điều gì nữa, nhưng Hạng Tư Thành lại kéo cô lại, khẽ lắc đầu với cô, sau đó mở miệng nói: “Cậu nhóc, anh biết ở đâu bán vé số, anh dẫn em đi mua nhé?”

Đôi mắt của cậu bé sáng rực lên: “Thật ạ?”

Hạng Tư Thành cười gật đầu: “Thật chứ, bây giờ chúng ta sẽ đi luôn”.

“Hay quá!”

Cậu bé cúi gập người với Hạng Tư Thành: “Cám ơn anh”.

Lúc này, Vân Tịnh Nhã kéo ống tay áo của Hạng Tư Thành, nhỏ giọng nói: “Anh điên rồi sao? Hai tệ mà đòi trúng năm triệu, anh có biết tỉ lệ thấp đến đâu không?”

“Hai tệ này có thể là tiền cơm một ngày của mẹ con họ đấy, anh bảo cậu ấy đi mua một tấm vé số không đâu vào đâu như vậy à?”

Nào ngờ Hạng Tư Thành lại nở nụ cười chắc nịch: “Yên tâm đi, cậu ấy nhất định sẽ trúng thưởng”.

“Bởi vì thế giới này sẽ đối xử tốt với những con người lương thiện”.

“Hồ Kiệt!”

“Anh rể, anh có gì cần sai bảo?”



Ông chủ cười giễu cợt: “Nếu tôi mà biết tờ vé số nào có thể trúng thưởng thì liệu có ở đây bán vé số không?”

“Cút đi mau lên, không thấy tôi đang có khách quý sao? Đừng ở đây làm ảnh hưởng tới chuyện làm ăn của tôi!”

Lúc này, Hạng Tư Thành chậm rãi mở miệng: “Ông chủ, ông mở cửa hàng buôn bán mà còn định đuổi khách à?”

Lúc này, người thanh niên ăn mặc xa xỉ kia cười nhạo một tiếng, ngạo mạn nói: “Thời nay ai cũng coi mình là khách hết nhỉ?”

“Vé số trúng thưởng? Sao mày không nói là mua một tờ vé số để trúng năm triệu luôn đi!”

Hạng Tư Thành thản nhiên nhìn hắn ta: “Mày nói đúng rồi đấy, hôm nay bọn tao tới là để mua vé số trúng năm triệu đây!”
Chương 346: Trúng rồi!

Người thanh niên nhìn anh, đột nhiên bật ra một tràng cười mỉa mai: “Thằng cha này, có phải mày nghèo đến phát điên rồi không? Mày nói trúng năm triệu là sẽ trúng năm triệu? Mày cho rằng công ty xổ số là của nhà mày mở à?”


Nói xong liền vung tay, đập một chồng vé số dày lên bàn, bộ dạng vênh váo hống hách: “Nhìn thấy không, chỉ những người như tao, mới xứng được gọi là khách hàng!”

Hạng Tư Thành nhướng mày, một chồng dày như này, e rằng cũng không dưới bốn mươi năm mươi ngàn...

Nhìn thấy vẻ mặt của Hạng Tư Thành, người thanh niên dường như có cảm giác thành tựu, không đợi Hạng Tư Thành nói, liền dương dương tự đắc nói: “Chắc mày cảm thấy rất khó hiểu, tại sao tao lại dùng nhiều tiền như vậy đi mua vé số, cái tao có là tiền, mua vé xố, chỉ là muốn theo đuổi cảm giác trúng thưởng mà thôi, cho dù đến một tờ cũng không trúng, cũng không sao cả, tiêu bốn mươi năm mươi ngàn để tao mua vui một ngày cũng đáng!”

“Đương nhiên, đối với người nghèo như bọn mày, cách nghĩ của những người có tiền như tao, chúng mày làm sao mà hiểu được!”


Nhìn thấy bộ dạng dương dương tự đắc của hắn ta, Hồ Kiệt ở một bên không chịu nổi nữa, so độ giàu có? Cả thành phố Tô Hàng này, ai dám so với nhà họ Hồ?

Mặc dù anh ta chỉ là một chi thứ xoàng xĩnh, nhưng tài sản của anh ta, không phải gia đình giàu có quyền thế bình thường có thể so sánh được!

Nhìn thấy Hồ Kiệt sắp nổi giận, Hạng Tư Thành giơ tay ngăn cản, lúc này, ông chủ cửa hàng vé số cũng châm chọc nhìn anh, quái gở nói: “Một đám nghèo hèn, còn không mau đi đi? Ảnh hưởng đến tâm trạng của khách quý, mấy người các anh có bồi thường được không?”

Ai ngờ Hạng Tư Thành không những không rời đi, ngược lại vẫn ung dung bình tĩnh ngồi trên sô pha, thong thả nói: “Vậy nếu ông làm lỡ mất vé số năm triệu của tôi, ông bồi thường được không?”

“Này! Tôi thấy anh là cố ý đến đây làm loạn!”

“Trúng năm triệu, anh mà có thể trúng năm triệu, tôi đây sẽ ăn hết tất cả vé số trong cửa hàng tôi!”

Người thanh niên cũng chế giễu: “Đúng là một đám nghèo đến điên rồi!”

“Ông chủ, ông để cho thằng đó mua!”

“Tao lại muốn nhìn xem, hai đồng này của mày, làm thế nào biến thành năm triệu được!”

Ánh mắt Hạng Tư Thành khẽ thay đổi: “Vậy nếu tao thật sự trúng thì sao?”

Người thanh niên liền nói: “Nếu mày thật sự trúng năm triệu, tao sẽ lập tức tặng thêm năm triệu cho mày!”



Nói xong, dẫn theo người của mình vội vã rời đi.

Nhìn thấy bộ dạng như làm ra vẻ của bọn họ, ông chủ cửa hàng vé số quái gở nói: “Mau nói ra dãy số năm triệu của anh đi, để cho chúng tôi được mở rộng tầm mắt!”

Hạng Tư Thành cúi đầu nhìn cậu bé, cười nói: “Cậu nhóc, em tin anh không?”

Cậu bé gật đầu chắc chắn: “Em tin anh!”

“Được! Vậy tờ vé số này, anh mua giúp em nhé?”

Cậu bé gật gật đầu, cầm hai đồng xu, nghiêm túc đưa đến tay Hạng Tư Thành!
Chương 347: Đổi thưởng

Hạng Tư Thành nhận lấy, đặt lên quầy, lãnh đạm nói: “Ngẫu nhiên chọn cho tôi một dãy số!”

Ông chủ liền cười giễu cợt một tiếng: “Anh muốn ngẫu nhiên chọn được năm triệu?”

Hạng Tư Thành gật gật đầu: “Dãy số là gì không quan trọng, tôi cảm thấy năm triệu này là của tôi, thì tôi mua dãy số nào, sẽ trúng dãy số đó!”

“Mẹ kiếp! Đúng là một tên nghèo đến phát điên rồi!”

Ông chủ chửi thầm một câu, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp chọn một tờ vé số đưa cho anh: “Của anh đây của anh đây, cầm chắc lấy năm triệu của anh, mau biến đi!”

“Đừng đi!”

Người thanh niên đó đột nhiên lên tiếng: “Tao vẫn muốn ở lại đây xem xem, tờ vé số năm triệu, trông như thế nào!”


Hạng Tư Thành cũng thong thả nói: “Đừng vội, mày sẽ được nhìn thấy thôi!”

Cách thời gian mở thưởng, còn chưa đầy một tiếng, thời gian từng chút từng chút một trôi qua, khi kim đồng hồ chỉ đến đúng thời khắc đó, thời gian mua vé số cũng kết thúc, trên màn hình lớn, bắt đầu lần lượt xuất hiện các dãy số trúng thưởng!

Ánh mắt của tất cả mọi người, không hẹn cùng nhìn đến, nhưng Hạng Tư Thành đến nhìn cũng không thèm nhìn, đến khi tất cả dãy số đã chạy hết, biểu cảm trên mặt Hạng Tư Thành, cũng không có chút gì thay đổi!

“Này, dãy số đều chạy hết rồi, năm triệu của anh đâu?”

Ông chủ châm chọc nói.

“Năm triệu? Không phải đang ở đây sao?”

Vừa dứt lời, Hồ Kiệt hổn hển chạy đến: “Anh...anh rể, xử...xử lý xong rồi!”

“Mẹ kiếp! Mệt chết đi được!”

Hạng Tư Thành vỗ vai anh ta: “Vất vả rồi!”

Nói xong, nhận lấy tờ vé số nhàu nát trong tay anh ta, ném cho ông chủ cửa hàng vé số, mở miệng nói: “Đổi thưởng đi!”

“Còn làm như thật vậy!”

Vẻ mặt ông chủ đầy khinh thường cầm lấy tờ vé số, tùy ý nhìn một chút, hả? Mấy số này, sao lại quen như vậy...

Sau đó, nhìn vé số, rồi lại nhìn màn hình, nhìn đi nhìn lại hơn chục lần, mỗi một lần nhìn, miệng lại há to hơn một chút, đến khi không thể há to hơn được nữa, nuốt nước bọt, lắp bắp nói: “Trúng...trúng rồi?”

“Cái gì?!”

Người thanh niên ở một bên cũng đứng vụt lên, bước nhanh đến chỗ ông chủ, xem đi xem lại, cuối cùng khuôn mặt đầy kinh hãi: “Cái...cái này làm sao có thể?”

“Ngẫu nhiên chọn một dãy số mà có thể trúng được năm triệu?!”

Đến cả Vân Tịnh Nhã, cũng ngạc nhiên: “Thật sự trúng sao?”

Hạng Tư Thành cười híp mắt: “Đương nhiên rồi, anh nói rồi, ông trời, sẽ chiếu cố người lương thiện!”

“Cậu bạn nhỏ! Em nghe thấy không? Em trúng thưởng rồi! Em có tiền chữa bệnh cho mẹ rồi!”



Cái gì?!

Hai người liền kinh hãi!
1631786659419.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK