Hạng Tư Thành nghe xong tất cả phân tích của Vân Tịnh Nhã, mắt cũng sáng lên, sau đó một luồng sát khí phát ra từ người anh.
Lòng người hiểm ác!
Biết người biết mặt không biết lòng, đây là điều lớn nhất là Hạng Tư Thành học được khi đến xã hội phàm tục, từ nhỏ Hạng Tư Thành sống trong quân đội, tuy hoang vu lạnh lẽo, nhưng lễ nghĩa ở khắp nơi.
Đương nhiên trong thế giới đó tồn tại cá lớn nuốt cá bé, và xã hội loài người cũng vậy.
Muốn không bị người khác sắp đặt, thì phải không ngừng làm mình lớn mạnh, Hạng Tư Thành biết, một vài thứ trên thế giới này vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Với người bình thường, ví dụ như trong mắt Vân Tịnh Nhã, Hạng Tư Thành là cao thủ hàng đầu, nhưng chỉ có trong lòng anh hiểu rõ, bây giờ mình vẫn rất yếu.
Đối diện với những Tông Sư đó, anh có tự tin có thể tự bảo vệ mình, nhưng không thể chiến thắng, trên Tông Sư còn có cảnh giới gì, cũng không ai biết.
Bây giờ Hạng Tư Thành nghĩ đến sư phụ của anh, đây là một nhân vật mà trước nay anh không nhìn rõ nông sâu!
Còn có nhà họ Hạng, nhà họ Diệp, nhà họ Lục, những gia tộc này không đơn giản như bề ngoài, những gia tộc đó không thể không có cao thủ! Tuy cao thủ Tông Sư tình nguyện làm việc cho họ, nhưng họ nhất định có năng lực tự bảo vệ.
“Bất kể thế nào, thế gian hiểm ác! Điều anh có thể làm là bảo vệ em bình an!”, Hạng Tư Thành trầm tư hồi lâu mới nói.
Vân Tịnh Nhã không ngờ Hạng Tư Thành bỗng nhiên nói ra câu này, khiến cô trở tay không kịp, nhất thời căng thẳng không biết nên làm gì.
Nghĩ đến nhà họ Lục, Hạng Tư Thành không thể mất cảnh giác, anh hiểu rõ đạo lý làm bạn với vua như chơi với hổ, gia tộc lớn như vậy, tuyệt đối không phải một mình anh có thể đối xử bình đẳng.
Anh lắc đầu không nghĩ những việc này nữa, binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn, sau khi thực lực đạt đến một trình độ, bất cứ nguy hiểm nào cũng có thể hóa giải, đến lúc đó, cũng không có ai muốn làm kẻ địch của anh.
Hạng Tư Thành sẽ không nói với người khác chuyện của nhà họ Lục, cuộc trò chuyện với Vân Tịnh Nhã hôm nay trong phòng sẽ không có người thứ ba biết, Giang Bách Thần cũng sẽ không biết.
“Nếu không có việc gì, em thu dọn đi, chốc nữa chúng ta về!”, Hạng Tư Thành nói xong rồi đứng lên.
“Hôm nay về sao?”, Vân Tịnh Nhã hỏi.
“Nhưng…”, Vân Tịnh Nhã muốn nói lại ngừng.
“Có việc gì sao?”, Hạng Tư Thành quay đầu hỏi.
“Ngày mai chúng ta về được không, em nghe nói ở gân đây có một bảo tàng sáp rất hay, trước đây vẫn không dám đến, vì bảo tàng sáp thực sự khiến người ta sợ hãi, nhưng lần này em muốn đi”, Vân Tịnh Nhã nói.
Vừa nói, trong đầu Vân Tịnh Nhã còn hiện lên những câu chuyện đáng sợ đã từng nhìn thấy liên quan đến bảo tàng sáp, bất giác rùng mình sợ hãi.
“Không phải em sợ sao? Tại sao lần này lại muốn đi?”, Hạng Tư Thành nhàn nhạt nói.
Hạng Tư Thành nhìn biểu cảm của Vân Tịnh Nhã, trong lòng cười khổ, cô gái này thật khác người, bị người ta bắt cóc không hoảng loạn, nhưng một bảo tàng sáp lại khiến cô sợ đến mặt không còn giọt máu như vậy.
“Trước đây là trước đây, bây giờ khác rồi!”, Vân Tịnh Nhã nói nhỏ, cúi thấp đầu.
Bây giờ Hạng Tư Thành thộn mặt thật!
Anh không hiểu, rốt cuộc là tại sao? Lẽ nào một người còn khắc phục được nỗi sợ sao? Cho dù có thể, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không xảy ra với Vân Tịnh Nhã.
“Ôi trời, đúng là khúc gỗ!”, Vân Tịnh Nhã tức giận nói, cô thực sự không biết, Hạng Tư Thành giả ngốc hay là không hiểu thật.