Nhưng đối mặt với sự van xin đau khổ của bà mẹ, những người xung quanh đều chỉ đứng nhìn, không một ai tiến lên.
Hạng Tư Thành ôm Vân Yên Nhi, nghiêm túc quan sát tình huống nơi này, chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào. Dù sao súng đạn cũng không có mắt, anh không dám lấy sự an toàn của Vân Yên Nhi ra đánh cược.
Đúng lúc anh chớp được cơ hội chuẩn bị rời khỏi đây, Vân Yên Nhi bỗng dừng bước lại.
“Bố ơi”.
Cô bé ngẩng đầu lên, nhìn bà mẹ đang khóc khàn cả giọng, mở miệng nói: “Nếu cậu bé đó có mệnh hệ gì thì chắc là cô ấy sẽ buồn lắm nhỉ?”
Đôi mắt của Hạng Tư Thành hơi ngưng tụ lại.
“Cô giáo từng nói, tuy rằng mọi nơi trên thế giới này đều ngập tràn nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng chưa bao giờ thiếu anh hùng”.
“Bọn họ luôn xuất hiện vào những lúc mọi người cần bọn họ nhất, giải cứu mọi người khỏi sự nguy hiểm!”
Dứt lời, Vân Yên Nhi lưu luyến nhìn đống quần áo trên người Hạng Tư Thành: “Bố à,những bộ quần áo này không rẻ đúng không? Nếu Yên Nhi không cần chúng nữa, mang số tiền ấy đi cứu bạn nhỏ kia thì có được không?”
Hai hàng lông mày của Hạng Tư Thành giãn ra: “Yên Nhi không thích những bộ quần áo đẹp đẽ này sao?"
Vân Yên Nhi cúi đầu xuống, trong giọng nói mang theo sự kiên định: “Thích”.
“Nhưng Yên Nhi muốn bố của Yên Nhi làm một người hùng hơn!”
Hạng Tư Thành nở nụ cười, có lẽ là bởi vì sự ngoan ngoãn hiểu chuyện của Vân Yên Nhi nên anh cười rất thư thái. Anh đứng lên, thân hình trông như một ngọn núi cao lớn, xoa đầu Vân Yên Nhi: “Công chúa của bố, chỉ cần con muốn là được”.
Ở bên kia, đã qua mười phút mà không có ai chịu đứng ra bỏ tiền, đôi mắt của một tên cướp hiện lên nét hung hăng: “Mẹ kiếp! Đúng là đen như chó, bao kẻ có tiền như thế mà lại bắt đúng con của một nhân viên vệ sinh. Đại ca, chúng ta làm gì bây giờ?”
“Không thể đợi thêm được nữa, đợi nữa thì cảnh sát sẽ tới mất”.
“Vậy thằng oắt này thì sao?”
“Bắt cả nó đi, nó sẽ là bùa bình an của chúng ta”.
“Đợi đến nơi an toàn thì tùy tiện tìm chỗ nào đó chôn đi”.
“Không! Đừng mà!”
Nghe thấy cuộc đối thoại của hai tên cướp, bà mẹ hét toáng lên, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
“Đi!”
Đúng lúc hai tên cướp định xoay người bỏ đi, một bóng người bỗng ngăn cản trước mặt bọn chúng.
“Thằng ranh ở đâu ra thế? Cút đi!”
Hạng Tư Thành nhìn bọn chúng, anh thản nhiên lên tiếng: “Thả đứa bé ấy ra!”
Hai tên cướp liếc nhìn nhau, một tên cười khẩy nói: “Thả nó ra? Được thôi, mày bỏ năm trăm ngàn ra thì tao sẽ thả nó”.
“Thả cậu bé ra thì tao sẽ suy xét đến chuyện để chúng mày bớt đau đớn hơn”.
Hạng Tư Thành chẳng buồn ngước mắt lên.
“Đại ca, chắc không phải thằng này bị điên đấy chứ?”
Hai tên cười ha ha, sau đó bỗng giơ súng lên, gằn giọng nói: “Tao lặp lại một lần nữa, cút ngay cho tao”.
“Nếu không, hai anh em bọn tao không ngại đục vài lỗ thủng trên người mày đâu!"
Đối mặt với hai họng súng đen ngòm, Hạng Tư Thành không hề bối rối: “Tao khuyên chúng mày đừng chĩa súng vào tao, bởi vì những kẻ dám chĩa súng vào tao đều có kết cục rất thê thảm”.
“Con bà mày! Bố mày không chỉ chĩa súng vào mày, mà còn muốn bắn nổ đầu mày đấy thằng chó!”
Tên cướp ngông cuồng vô cùng, đúng lúc gã chuẩn bị bóp cò thì đôi mắt của Hạng Tư Thành bỗng trở nên lạnh lẽo, một ảnh ảo như viên đạn xẹt qua chỗ đó. Hai tên cướp chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó bỗng cảm thấy sức nặng trên tay biến mất, còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì cơn đau quằn quại đã truyền từ cánh tay lên não.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết xuyên thấu cả cửa hàng. Hai tiếng “rắc rắc” giòn giã vang lên, năm ngón tay của hai tên cướp bị bẻ vẹo đi, không theo một hình thù gì cả.
Hai khẩu súng tự chế đã bị Hạng Tư Thành cầm trong tay, anh chậm rãi dùng lực: “Chúng mày nên cảm thấy may mắn vì nơi này không phải là chiến trường, nếu không, kết cục của chúng mày sẽ như khẩu súng này!”
Anh thả lỏng tay ra, thân súng kim loại bị bóp thành hình bánh quẩy.
“Con tôi! Con tôi!”
Bà mẹ bò tới, ôm lấy đứa con trong tay Hạng Tư Thành, liên tục cúi đầu cám ơn: “Cám ơn anh! Cám ơn anh đã cứu con tôi!”
Cả cửa hàng chìm vào yên tĩnh, không biết là ai vỗ tay trước, sau đó là một tràng pháo tay như pháo nổ, kèm theo những lời khen hay, cứ thế vang vọng khắp cửa hàng.
“Bố!”
Vân Yên Nhi nhìn Hạng Tư Thành bằng đôi mắt lấp lánh ánh sao. Cô bé chạy tới, nhào vào lồng ngực anh, sau đó hôn chụt vao má anh.
Đứa trẻ nào cũng từng ấm ủ giấc mơ về một người anh hùng, ai cũng từng ảo tưởng bố mình là anh hùng đầu đội trời, chân đạp đất, được mọi người kính ngưỡng.
“Cám ơn bố, bố là anh hùng của con”.
Vân Yên Nhi tựa vào lòng Hạng Tư Thành, cô bé ngọt ngào lẩm bẩm.
Trước những lời khen ngợi của mọi người, Hạng Tư Thành vuốt ve mái tóc của Vân Yên Nhi, bờ môi khẽ mấp máy: “Cục cưng, con mới là anh hùng của bố, bố cảm thấy tự hào về con”.
Bầu trời tối dần, Vân Yên Nhi đã ngủ thiếp đi rồi. Hạng Tư Thành đưa cô bé về nhà, sắp xếp chỗ ngủ cho cô bé cẩn thận rồi mới cảm thấy mỏi mệt khắp người.
Anh nằm xuống sô pha rồi cười khổ một tiếng. Đi shopping với con gái đúng là cuộc vận động giày vò nhất trên đời, bất kể tuổi tác lớn nhỏ thế nào, đó mới là điều đáng sợ nhất.
Trong lúc anh đang than thở, cửa chính mở ra cái rầm. Vân Tịnh Nhã nổi giận đùng đùng đi vào, quăng chiếc túi xách sang bên cạnh rồi ngồi phịch xuống sô pha.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của cô, Hạng Tư Thành đứng lên hỏi: “Nhã Nhã, có chuyện gì vậy?”
Vân Tịnh Nhã quay đầu sang, đôi mắt cô bỗng đỏ lên, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Hạng Tư Thành, em nên làm gì đây!”
- ---------------------------