Tên đô con một mắt thay đổi sắc mặt, trong mắt lóe lên sự ngưng trọng.
Từ Thiên Minh là tuần kiểm trưởng của Viện Tuần Kiểm quốc gia tối cao, nắm giữ quyền phán quyết, là khắc tinh lớn nhất của vô số tội phạm.
Nếu cô gái trước mắt là người bình thường, gã giết thì giết thôi, nhưng cô ta là cháu gái của tuần kiểm trưởng thì thân phận quá cao, nếu xử lý không tốt thì sẽ rước họa vào người, tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Không chỉ có tên đô con một mắt kinh ngạc, mà những tên khác cũng giật mình không thôi.
Tuy rằng bọn chúng là tội phạm hung ác, nhưng chỉ hoạt động trong thành phố Hạng Vương, đối mặt với người có thân phận như Từ Thiên Minh thì chẳng khác nào chuột gặp hổ.
Thảo nào đám tuần kiểm viên của chốt tuần tra lại lo lắng như thế, nếu chái gái của tuần kiểm trưởng xảy ra chuyện gì ở đây thì những tên quan chức ấy cũng không thoát nổi.
"Đại ca, chuyện cũng đã làm rồi, anh cảm thấy chúng ta tha cho cô ta thì tuần kiểm trưởng có bỏ qua cho chúng ta không?"
"Thằng hai" vẫn bịt mặt, gã đi tới trước mặt tên đô con một mắt, bỗng mở miệng nói.
"Đại ca, chúng ta đã thực hiện bao vụ án như thế, thêm một vụ cũng chẳng nhiều nhặn gì.
Làm xong vụ này, cùng lắm thì chúng ta cao chạy xa bay, trốn ra nước ngoài, đến lúc đó sẽ chẳng có kẻ nào bắt được chúng ta!"
Tên mặt sẹo cũng nghiêm túc nói với tên đô con một mắt.
"Hừ! Chuyện tới nước này rồi thì cũng chỉ có thể làm thế thôi!"
Tên đô con một mắt chậm rãi gật đầu, tán thành lời đề nghị của "thằng hai" và tên mặt sẹo.
"He he, cháu gái của tuần kiểm trưởng tối cao, trước kia tao chẳng dám tơ tưởng tới loại con gái có thân phận thế này..."
"Thằng hai, đi lấy máy quay đi, chụp một bộ ảnh thật đẹp cho cô cả của chúng ta, đợi đến khi ra nước ngoài, tao có thể ngắm nhìn mọi lúc mọi nơi, ha ha..."
Tên đô con một mắt cười lạnh một tiếng, chậm rãi bước về phía Từ Hân Dao.
"A, chúng mày đừng tới đây, nếu chúng mày dám động tới tao, bất kể chúng mày trốn đi đâu thì chú tao cũng không tha cho chúng mày!"
Từ Hân Dao tái mặt, đôi mắt ngập tràn sự hoảng sợ.
Cô ta muốn chạy trốn, nhưng tiếc rằng lại đang bị trói, chẳng thể động đậy được gì.
"Người đẹp, đúng là chú mày rất ghê gớm, cho dù cộng cả bốn anh em bọn tao lại cũng không bằng ngón út của người ta, nhưng thế thì đã sao? Làm xong vụ này là bọn tao sẽ bỏ trốn, đến lúc đó trời đất bao la, thách lão bắt được bọn tao!"
Tên đô con một mắt cười lạnh, nói với vẻ mặt dữ tợn.
Sau đó, gã bắt đầu cởi quần áo, thân phận và sắc đẹp của Từ Hân Dao khiến ngọn lửa dục vọng trong người gã bùng lên dữ dội.
Tên mặt sẹo cầm máy quay đứng bên cạnh, chuẩn bị quay lại cả quá trình.
"Ai sẽ tới cứu mình đây?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Từ Hân Dao trắng bệch, trong mắt chỉ toàn sự tuyệt vọng.
Dường như đã nhìn thấy kết cục bi thảm của mình, cô ta phẫn nộ và không cam lòng, nhưng lại chẳng thể làm được gì.
Không biết vì sao, trong thời khắc nguy hiểm này, trong đầu Từ Hân Dao bỗng hiện lên một bóng hình, đó chính là người mà cô ta mới quen chưa tới mười phút - Hạng Tư Thành.
Cô ta hi vọng Hạng Tư Thành xuất hiện cứu cô ta, nhưng lại cảm thấy không có khả năng ấy, bởi vì đám cướp này đã đổi xe ở giữa đường, còn có người tiếp ứng, người bình thường không thể phát hiện ra được.
Trong lòng cô ta bỗng cảm thấy hối hận, cô ta vẫn còn trong trắng, nếu biết trước thế này thì cô ta đã kiếm người yêu và cho người ta luôn rồi.
Bây giờ sắp bị lũ cặn bã này hủy hoại, cô ta căm phẫn muốn chết.
"Đúng là một lũ cặn bã, tuy rằng cô ấy hơi nóng tính, body cũng không nuột nà, nhưng dù sao cũng là một cô gái".
"Từ nhỏ mẹ đã dạy là không được bắt nạt con gái".
Bất chợt, một giọng nói cười cợt vọng vào từ ngoài cửa sổ.
"Kẻ nào...!Kẻ nào ở đó?"
Tên đô con một mắt thay đổi sắc mặt, gã lập tức quát thật to.
Có người tới đằng sau mà gã không hề phát hiện ra, điều ấy khiến gã hoảng hồn.