Mục lục
Ông bố thiếu soái - Hạng Tư Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ăn uống no nê và tiễn Hà Trung Huân đi, Hạng Tư Thành nhìn Khúc Ích Dân với vẻ mặt quái dị, tùy tiện nói: “Lão Khúc, đến lúc này ông vẫn không định nói thật hả?”



Khúc Ích Dân cười hề hề: “Cậu nói gì vậy, sao ông già này chẳng hiểu gì cả”.



“Ờ, cứ giả vờ đi”.



Hạng Tư Thành khinh bỉ nhìn ông ấy: “Ông hao tâm tổn trí, thậm chí kéo cả vợ tôi vào, chắc không phải chỉ đơn giản là vì muốn tôi tới thành phố Tế Đông, làm người chứng hôn cho cháu gái của ông đâu nhỉ?”



“Nói đi, có chuyện gì cần tôi giúp?”



“Hề hề… Đúng là chuyện gì cũng không qua được mắt cậu”.



Nét ngà ngà say trên mặt Khúc Ích Dân lập tức biến mất, sắc mặt của ông ấy trở nên nghiêm túc, lấy hai bức ảnh ra.



Bức ảnh thứ nhất là ảnh một cô gái trẻ buộc tóc đuôi gà, ngập tràn hơi thở của thanh xuân. Nụ cười của cô gái ấy tươi rói, loáng thoáng còn thấy được nét hiên ngang hào hùng.



Bức ảnh thứ hai là một người đàn ông, có vẻ ngang tuổi Hạng Tư Thành, đeo mắt kính viền vàng, trông cực kỳ nhã nhặn.



“Đây là cháu gái tôi, Khúc Tiểu Nhệ, cùng với vị hôn phu của con bé là Từ Kiệt, đồng thời cũng là người thừa kế nhà họ Từ - một trong bốn thế gia lớn của tỉnh Lỗ”.



“Môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, có vấn đề gì sao?”



Hạng Tư Thành nhìn hai bức ảnh rồi khó hiểu nói.



Khúc Ích Dân khẽ lắc đầu: “Lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ, tất cả mọi người đều có suy nghĩ ấy, nhưng tôi biết Tiểu Nghệ không hề thích Từ Kiệt, tất cả là do bố nó quyết định!”



“Trong các gia tộc thế gia, con cháu rất ít khi được tự quyết định chuyện cưới xin của mình, thậm chí có đôi khi còn phải hi sinh hạnh phúc của con cháu vì cái gọi là lợi ích”.



“Lúc trước Khúc Thành cũng thế, vậy nên tôi vốn không có mặt mũi nào mà tham gia vào quyết định của nó. Nhưng tôi cứ cảm thấy Từ Kiệt tiếp cận nhà họ Khúc là vì có mục đích nào đó, không chỉ đơn giản là kết hôn để hợp tác, vậy nên tôi muốn nhờ cậu điều tra về Từ Kiệt giúp tôi”.



“Vì nhà họ Khúc, cũng là vì hạnh phúc của cháu gái tôi”.



Hạng Tư Thành nở nụ cười sâu xa: “Vì sao lại là tôi?”



“Bởi vì cậu đủ xa lạ, cũng đủ mạnh!”



Khúc Ích Dân nói thẳng, đôi mắt lóe lên tia sáng, nhìn chằm chằm vào anh.



“Ông chẳng coi mình là người ngoài gì nhỉ?”



Hạng Tư Thành cạn lời.



Khúc Ích Dân bày ra vẻ mặt như vừa đạt được ý đồ: “Khà khà… Tiểu Thành, cậu giúp tôi lần này, chẳng lẽ tôi lại bạc đãi cậu sao?”



“Nhà họ Khúc có rất nhiều sản nghiệp, cũng có không ít công ty đá quý, nếu cậu xử lý xong vụ này cho tôi, tất cả các dự án trong các công ty đá quý của nhà họ Khúc đều giao hết cho tập đoàn Mộ Tư mà vợ cậu đang làm, thấy sao?”



Đôi mắt của Hạng Tư Thành sáng lên, ý này hay đó.



Như vậy thì địa vị của Vân Tịnh Nhã sẽ ngày càng vững chắc, thu nhập cũng tăng lên theo, anh có thể yên tâm chăm sóc gia đình.



“Được, tôi đồng ý với ông”.



Đôi mắt của Khúc Ích Dân sáng lên. Ông ấy lấy một tấm danh thiếp kiểu cổ ra, nó được khắc từ gỗ, chính giữa có một chữ Khúc được thêu bằng chỉ vàng.



“Đây là danh thiếp của nhà họ Khúc, trong cả nhà họ Khúc chỉ có năm tấm. Nó đại diện cho gia chủ nhà họ Khúc, có thể tùy ý huy động bất cứ một sản nghiệp nào của Khúc Thị”.



“Tiểu Thành, tôi ở thành phố Tế Đông chờ cậu”.



Hạng Tư Thành vuốt tấm danh thiếp trong tay, khóe miệng hơi cong lên. Xem ra những ngày tiếp theo sẽ thú vị lắm đây.



Màn đêm chậm rãi buông xuống, thành phố Tế Đông là thành phố đông dân của tỉnh Lỗ, nền kinh tế cũng phát triển ngang với thành phố Thiên Hải.



Quán bar Phebe là một trong những quán bar khá nổi tiếng của thành phố Tế Đông. Nhìn đám nam nữ thanh niên ăn mặc xa hoa ra ra vào vào, Hạng Tư Thành thở dài một hơi. Thanh xuân tươi đẹp vốn nên dùng để phấn đấu, nhưng lại có nhiều người cam nguyện trụy lạc như thế, thật đáng buồn…



Cảm thán là một chuyện, nhưng anh tới đây không phải là để than vãn dân sinh. Đi vào quán bar, tiếng nhạc DJ xập xình đập thẳng vào màng nhĩ, những làn khói trắng khiến cả quán bar trở nên mù mịt.



Hạng Tư Thành cau mày lại, anh chậm rãi nhìn xung quanh một lượt. Bất chợt, đôi mắt anh sáng lên, một người đàn ông nhã nhặn mặc vest lọt vào tầm mắt.



Đây là mục tiêu của anh khi tới đây, con trai trưởng nhà họ Từ - Từ Kiệt.



Hắn ta và đám bạn lêu lổng của mình đang nâng ly cạn chén, bên cạnh còn có bốn, năm cô nàng xinh đẹp uốn éo, mà hắn ta thì chẳng giống người sắp đính hôn chút nào, không biết “giữ mình” gì cả.



“Đúng là loại cặn bã…”



Hạng Tư Thành sờ cằm rồi lẩm bẩm một mình. Đúng lúc này, Từ Kiệt nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt đang rất hồ hởi bỗng trở nên ngưng trọng. Hắn ta đứng lên, nhìn về một nơi khác. Ánh mắt của Hạng Tư Thành ngưng tụ lại, trực giác mách bảo anh có thể sẽ biết thêm chút gì đó từ cú điện thoại này, vậy nên anh đã lặng lẽ đi theo.



Thính lực của Hạng Tư Thành hơn hẳn người bình thường, nhưng trong quán bar quá ồn, anh chỉ loáng thoáng nghe thấy mấy từ ‘nhà họ Khúc’, ‘yên tâm’, ‘thuận lợi’. Anh đang định tới gần để nghe kỹ hơn thì Từ Kiệt bỗng quay đầu lại. Hạng Tư Thành giật mình, bên cạnh có một cánh cửa, anh lập tức mở cửa vào trong.



Phù!



Hạng Tư Thành thở phào một hơi, trong mắt hiện lên tia sáng, anh lẩm bẩm: “Năng lực phản trinh sát của tên này mạnh thế cơ à? Ha ha, càng lúc càng thú vị rồi”.



“Xem ra lão Khúc nói không sai chút nào, e rằng tên Từ Kiệt này có vấn đề thật”.



“Ơ? Sao anh lại vào nhà vệ sinh nữ?”



Đột nhiên, một giọng nói say xỉn truyền tới. Sắc mặt của Hạng Tư Thành cứng đờ lại, trong lòng dâng lên sự bất an. Anh lúng túng quay đầu sang nhìn, quả nhiên, trong những gian phòng được ngăn cách toàn là bồn cầu bệt, đầu anh như muốn nổ tung, má ơi!



Vì quá cấp bách nên anh xông nhầm vào nhà vệ sinh nữ rồi, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, đường đường thiếu soái của vùng biên giới phía Bắc, đêm hôm khuya khoắt xông vào nhà vệ sinh nữ, vậy thì cái danh tiếng lẫy lừng của anh cũng đi đời mất.



Cô gái trước mặt bước đi chao đảo, đôi mắt mông lung, chỉ vào Hạng Tư Thành rồi cười ngơ ngác: “Vì sao anh lại vào nhà vệ sinh nữ?”



“A, tôi biết rồi, anh là lưu manh, định tới nhìn lén!”



“Có ai không, bắt lưu…”



“Mé! Cô đừng hét lên như thế chứ!”



Hạng Tư Thành bước tới bịt miệng cô ta lại. Ôi má ơi, nếu để cô ta hô ầm lên thì anh có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan này!



- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK