Nghe vậy, Khúc Thành cau mày lại, ông ta vung ra một cái tát vang dội.
“Cái đồ láo toét! Mắt chó của ông mọc ở sau mông hả?! Dám hỗn xược với cả khách quý của nhà họ Khúc, có phải ông chán sống rồi khong?”
Quản gia quỳ phịch xuống mặt đất, cuống quýt dập đầu: “Gia chủ, tôi sai rồi! Tôi có mắt như mù, xin ông hãy tha cho tôi một lần!”
“Hừ! Bình thường hống hách càn rỡ đã đành, bây giờ còn dám đắc tội khách quý nhà họ Khúc, tưởng mình ghê gớm lắm đấy hả?”
“Người đâu, lôi ông ta ra, đuổi khỏi nhà họ Khúc, vĩnh viễn không sử dụng ông ta nữa!”
“Đồ lưu manh, tôi…”
Trong lúc Khúc Thành đang hàn huyên với Hạng Tư Thành, Khúc Tiểu Nghệ ăn mặc đáng yêu chạy ra. Còn chưa nói hết câu thì đã nhìn thấy Khúc Thành, sắc mặt của cô ta lập tức cứng đờ lại, ấp úng nói: “Bố, sao bố lại ở đây?”
Mặc dù đã tắm rồi, nhưng mùi rượu trên người vẫn chưa hết, Khúc Thành hừ lạnh một tiếng: “Con gái con lứa, nửa đêm ra ngoài uống rượu, còn ra cái thể thống gì nữa!”
“Khách quý tới nhà mà không biết quy củ gì cả, lại đây chào chú Hạng đi!”
Nhìn dáng vẻ như chỉ ngang tầm tuổi mình của Hạng Tư Thành, Khúc Tiểu Nghệ trợn mắt thốt lên: “Cái gì? Bố bảo con gọi tên lưu manh này là chú á?”
Hạng Tư Thành cạn lời, ai là lưu manh, tôi làm gì cô rồi hả?
Khúc Thành lập tức tỏ vẻ nghi hoặc: “Chuyện này… Cậu Hạng, hai người quen nhau hả?”
Đương nhiên Hạng Tư Thành sẽ không nói ra là Khúc Ích Dân nhờ anh đến, chỉ nói là thay mặt Vân Tịnh Nhã tới ký hợp đồng với nhà họ Khúc, tình cờ gặp Khúc Tiểu Nghệ trong quán bar. Còn chuyện vào nhà vệ sinh nữ thì anh không hề nhắc tới.
“Chú Hạng, chú đúng là thần may mắn của nhà họ Khúc!”
Khúc Thành cầm chặt tay Hạng Tư Thành, kích động nói: “Không chỉ cứu bố anh, hôm nay còn cứu con gái anh. Từ nhỏ con bé này đã thường xuyên khiến người ta phải lo lắng rồi. Bây giờ sắp đến ngày đính hôn, nếu còn xảy ra chuyện gì nữa thì nhà họ Khúc mất sạch thể diện vì nó mất”.
Nghe vậy, Khúc Tiểu Nghệ lập tức trả lời: “Con không muốn đính hôn! Con chẳng thích tên Từ Kiệt đó tí nào, vì sao con phải gả cho hắn?”
“Hỗn xược!”
Khúc Thành trợn mắt lên: “Con và Từ Kiệt lớn lên từ nhỏ, hiểu biết rõ về cậu ấy. Vả lại, bố là bố con, bố có thể hại con được sao?”
Đôi mắt của Khúc Tiểu Nghệ đỏ hoe: “Bố chẳng bao giờ tôn trọng ý muốn của con hết. Ba năm trước con bỏ nhà ra đi, lén lút đi làm lính ba năm, chẳng lẽ bố vẫn chưa hiểu lý do là gì sao?”
Dứt lời, cô ta vừa lau nước mắt vừa chạy ra ngoài.
Trong mắt Khúc Thành hiện lên nét áy náy, ông ta nhìn Hạng Tư Thành: “Chú Hạng, để chú chê cười rồi, từ nhỏ con bé này đã hay gây chuyện như thế đấy”.
“Anh biết chuyện hợp đồng rồi, sáng mai anh sẽ sắp xếp người ký hợp đồng với chú. Xong xuôi là chú phải ở lại đây mấy ngày, để anh được tiếp đón cho trọn đạo làm chủ”.
Hạng Tư Thành thuận nước đẩy thuyền, cười gật đầu: “Vậy thì đành phải quấy rầy gia chủ Khúc rồi”.
“Ha ha… Chú Hạng khách sáo quá đấy. Người đâu, sắp xếp một phòng khách tốt nhất để tiếp đón khách quý của nhà họ Khúc chúng ta”.
Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, một người giúp việc của nhà họ Khúc bước tới: “Anh Hạng, trước lúc đi gia chủ đã dặn dò tổng giám đốc của đá quý Thụy Hòa rồi, anh tới thẳng đó ký hợp đồng là được. Ông ấy còn chuyện phải làm, xin phép không đi cùng anh nữa”.
Đá quý Thụy Hòa là chi nhánh sở hữu toàn bộ của nhà họ Khúc.
Hạng Tư Thành gật đầu, dù sao mục đích anh tới đây cốt là để ký hợp đồng, nếu đã sắp xếp xong hết rồi thì anh giải quyết chuyện này trước cũng được.
“Xe đã chuẩn bị rồi ạ, anh xem bao giờ xuất phát?”
“Không cần, hôm nay thời tiết tốt, tôi đi bộ tới đó là được, thuận tiện ngắm nhìn phong cảnh của thành phố Tế Đông”.
Thành phố Tế Đông rất phồn thịnh, xe cộ qua lại nườm nượp, mặc dù hai mươi ki lô mét khá xa, nhưng đối với Hạng Tư Thành thì chỉ là làm nóng người mà thôi.
Đèn xanh sáng lên, Hạng Tư Thành đứng lên đi qua đường. Đang đi tới giữa đường thì tiếng còi xe vang lên inh ỏi. Anh quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc BMW, có vẻ như nó không phanh kịp, tông thẳng về phía anh. Hạng Tư Thành phản ứng rất nhanh, chống tay vào mui xe để mượn lực nhảy lên, lộn nhào trên không trung rồi vững vàng hạ xuống bên kia.
Còn chiếc BMW thì đánh lái gấp, đụng vào cột điện bên cạnh, mui xe lõm vào một mảng lớn.
Cửa xe mở ra, một nam một nữ bước xuống xe. Người đàn ông nhìn xe của mình, sau đó nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Hạng Tư Thành, lớn tiếng mắng: “Mẹ kiếp, mày không có mắt à? Không nhìn thấy xe của tao sao?”
Hạng Tư Thành lạnh lùng nhìn hắn ta: “Vừa rồi là đèn xanh dành cho người đi bộ, nếu không né kịp thì bây giờ tôi đang nằm dưới gầm xe của anh rồi”.
“Cái mạng hèn của mày còn chưa đáng giá bằng một cái đèn xe của tao nữa, đâm chết mày thì đã làm sao?”
- ---------------------------