Người thanh niên cầm điện thoại có chút do dự, không biết có nên nói tin tức mình vừa nghe được ra không.
“Xảy ra chuyện gì thì nói đi, cuộc đời này của thầy đã trải qua quá nhiều sóng to gió lớn, nỗi đau mất con cũng đã trải qua, bây giờ dù có xảy ra chuyện lớn cũng không sao cả”. Lâm Bạch Hạc nói.
Dương Viễn Sơn ngồi ở phía trước cười, nói: “Việc này là do tôi làm, hy vọng ông Lâm chuẩn bị tâm lý”.
“Trước đây không phải ông nói thái tuế dùng để cứu người sao, cho nên tôi mới suy nghĩ một chút, cảm thấy phương pháp giải quyết tốt nhất chính là giúp ông Lâm thoát khỏi phiền phức, ông lão đặt mua thái tuế đó vừa rồi không cẩn thận xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi nghĩ ông ta không dùng được dược liệu này rồi”.
“Hiện tại người mua ban đầu đã không còn nữa, có phải cần xem xét lại không?”
Trên mặt Dương Viễn Sơn từ đầu đến cuối vẫn mang theo vẻ nhã nhặn và tươi cười, nhưng lời trong miệng ông ta nói ra không thể khiến người ta cảm thấy có chút gì đó đáng để vui vẻ.
Rõ ràng, cuộc điện thoại trước đó của ông ta là để giết người.
Nếu người mua ban đầu không còn nữa, vậy ông ta lại có tư cách tiếp tục cạnh tranh rồi.
Đồng thời, ông ta cũng dùng phương pháp này để thể hiện sức mạnh của mình, chỉ sợ Lâm Bạch Hạc ở trên núi lâu sẽ không biết gì.
Có thể nói Dương Viễn Sơn lúc này chính là một tên ác quỷ, nhưng nếu nghĩ kĩ lại cách làm này của ông ta vẫn vô cùng hợp lý, có Lâm Bạch Hạc ở đó ông ta không thể ép buộc mua bán.
Lâm Bạch Hạc ngạc nhiên, tâm trạng của ông ấy cũng không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng vẫn bị thủ đoạn của Dương Viễn Sơn làm cho kinh ngạc.
Trước đây ông ấy cũng gặp qua rất nhiều người giống như Dương Viễn Sơn, nhưng đều là rất lâu trước đây, trên đất Hoa Hạ vẫn còn rất nhiều kẻ cướp, đất nước cũng không bình yên.
Trong thời đại ngày nay người như Dương Viễn Sơn có rất ít.
Ông ấy đã trải qua sóng to gió lớn, tin tức này so với rất nhiều chuyện đã xảy ra trước đây sức ảnh hưởng không quá lớn, nhưng cái chết của một người có liên quan đến ông ấy, trong lòng ông ấy cũng cảm thấy có chút khó chịu.
“Ông Lâm, trên đời này người mắc bệnh rất nhiều, cũng chưa từng nhìn thấy ông đem dược liệu ở đây phát miễn phí, cho những người đó hy vọng được sống, nếu đã là làm kinh doanh, cần gì phải bận tâm người khác mua thứ đó về để làm gì chứ, chỉ cần ông nhận đủ tiền là được rồi”. Dương Viễn Sơn tiếp tục nói.
Sắc mặt của người thanh niên đứng phía sau Lâm Bạch Hạc liền thay đổi.
Mặc dù thầy của anh ta làm kinh doanh, nhưng phần lớn thu nhập hàng năm đều mang đi quyên góp, cho những người không có khả năng khám bệnh có hy vọng được sống tiếp, nhưng việc đó làm quá quá kín đáo, vì vậy cũng không có nhiều người biết.
Hiện tại rất nhiều người đều đồn thầy của anh ta là kẻ trong mắt chỉ có tiền, vậy mà cho dù đối mặt với những lời nói đó, thầy của anh ta cũng không tranh luận gì, ngược lại còn chỉ bảo anh ta phải làm tốt việc của mình.
Bây giờ bị người khác bôi nhọ trước mặt, khiến anh ta không chịu nổi, muốn bước lên tranh cãi.
Có điều dường như Lâm Bạch Hạc đã đoán được suy nghĩ của anh ta, ra hiệu cho anh ta không cần nói nhiều.
“Được, bây giờ thái tuế có thể tiếp tục mua bán, nhưng bây giờ mọi người ở đây đều có thể mua, ra giá ngay tại chỗ, nếu ông không đồng ý vậy thứ này chỉ có thể để lại cho tôi dùng”. Lâm Bạch Hạc lãnh đạm nói.