Mục lục
Ông bố thiếu soái - Hạng Tư Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A! Lưu manh!”



Nguyệt Uyển Như ném gối qua: “Anh chính là tên lưu manh sờ mó tôi! Tôi nhớ kỹ anh!”



Hạng Tư Thành ngạc nhiên, vãi! Đại tiểu thư à, trí nhớ của cô đúng là tốt đấy…



“Tôi… tôi không phải là lưu manh, khi mặc áo cho cô, không cẩn thận sờ phải…”



“Anh còn nói! Anh còn nói!”



Khuôn mặt của Nguyệt Uyển Như lúc này đã đỏ ửng như quả táo!



Nguyệt Uyển Như từ từ sắp xếp lại trí nhớ của mình, gần như tin lời của Hạng Tư Thành, trong lòng hơi hối hận, nếu không phải là Hạng Tư Thành, đêm nay, cô ta thực sự không biết sẽ gặp phải chuyện đáng sợ thế nào, nhưng, anh ta… anh ta lại sờ mình… chỗ đó của mình!



Hơn nữa, mình còn nhìn hết của anh ta?



Hu hu… mất mặt quá đi!



Hai tay Nguyệt Uyển Như ôm mặt, nhìn Hạng Tư Thành qua kẽ tay, anh nghiêm túc ngồi đó, ánh mắt trong veo, còn có chút lúng túng.



Nếu những người quen thuộc với Hạng Tư Thành nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ trố mắt ngạc nhiên, đường đường thiếu soái vùng biên giới phía Bắc, lúc này, lại hơi xấu hổ?



Khụ khụ!



Nguyệt Uyển Như hắng giọng, lên tiếng: “Tuy anh đã cứu tôi, nhưng, anh cũng ức hiếp tôi! Đề bù đắp lỗi lầm của anh, bây giờ, anh phải đưa tôi về nhà!”



Hạng Tư Thành sửng sốt, bù đắp lỗi lầm của tôi? Tôi có lỗi gì?



“Làm sao? Anh không đồng ý?”



Rõ ràng Hạng Tư Thành thấy ánh mắt Nguyệt Uyển Như hiện ra vẻ uy hiếp, khuôn mặt anh sầm lại, một cô gái nhìn có vẻ ngoan ngoãn, cũng không nói lý như vậy sao?



Quả nhiên, không thể trông mặt mà bắt hình dong!



“Được, tôi đưa cô về!”



Hạng Tư Thành ra ý, tôi nhận!



Khóe miệng Nguyệt Uyển Như hơi cong lên một góc: “Đi thôi!”



Vết trắng cuối chân trời, bầu trời bắt đầu sáng dần, hai người bắt một chiếc taxi, hai người đến nơi trong ánh mắt quỷ dị của tài xế taxi.



Thành phố sơn thủy hữu tình, khu vực sang trọng và yên tĩnh duy nhất trong thành phố Bất Dạ, những người sống ở đây là những người nắm quyền hàng đầu trong thành phố Bất Dạ, thân phận vô cùng tôn quý!



Nhìn bề ngoài có vẻ rất yên bình, trên thực tế, khắp nơi đều che giấu rất nhiều trạm canh gác bí mật.



Vào đến cổng, bảo vệ canh gác trợn to mắt nhìn hai người trước mắt.



Một mỹ nữ mặc áo thể thao của nam giới và quần ngắn cũn, một người đàn ông mặc áo choàng tắm quần thể thao, vãi, đây là kiểu thời trang gì vậy?



“Cô… cô là cô Nguyệt?”



“Sao… sao cô lại ăn mặc thế này?”



Bảo vệ cầm đèn pin soi hồi lâu, không thể tin nổi nói với Nguyệt Uyển Như.



Nguyệt Uyển Như lúng túng trừng mắt với anh ta: “Không được phép nói ra ngoài, coi như không nhìn thấy, biết chưa?”



“Vâng vâng vâng! Bảo đám giữ bí mật!”



Nguyệt Uyển Như cười hài lòng: “Chúng ta đi thôi”.



Nhà họ Nguyệt, đèn sáng rực rỡ, Nguyệt Uyển Như cả đêm chưa về khiến cả nhà họ Nguyệt lo muốn chết!



“Đã tìm được chưa?”



Một người đàn ông trẻ đứng ở cổng, tuy vô cùng lo lắng, nhưng cũng không che được vẻ kiêu ngạo của anh ta.



“Cậu chủ, đã tìm khắp nơi rồi, vẫn không có!”



Bụp!



Nguyệt Uyển Khung đá bay tên đó ra xa: “Một đám ăn hại!”



“Nuôi chúng mày có tác dụng gì!”



Tên cấp dưới vội vàng bò dạy, không dám kêu.



“Ngây ra đó làm gì! Còn không mau đi tìm đi!”



“Cô… cô chủ về rồi!”



Anh ta vừa dứt lời, cổng lớn được mở ra, Nguyệt Uyển Như và Hạng Tư Thành xuất hiện ở cổng, Nguyệt Uyển Như nghi ngờ xem xét một vòng, cuối cùng ánh mắt nhìn vào Nguyệt Uyển Khung: “Mới sáng sớm, hai người đang làm gì vậy?”



“Chị?”



Nguyệt Uyển Khung vội bước dài lên trước, sau khi chắc chắn là Nguyệt Uyển Như, mới thở phào nhẹ nhõm: “Chị à, chị về rồi!”



“Chị có biết hôm qua nhà họ Nguyệt sắp động đất rồi không!”



“Ông cụ đã nói rồi, nếu chị không về, thì sẽ có cảnh tượng trăm ngàn quân lính xuống núi tìm kiếm đấy!”



Nguyệt Uyển Như trừng mắt nhìn anh ta: “Thôi đi, đừng nói nhảm, ông nội đâu?”



“Ông cụ ở trong phòng, nhưng chị à, chị…”



Nguyệt Uyển Khung mới phát hiện cách ăn mặc của Nguyệt Uyển Như hơi không đúng.



“Nói ra thì dài lắm, đúng rồi, tiếp đãi anh ta cẩn thận, anh ta là ân nhân cứu mạng của chị, chị thay quần áo rồi qua đó!”



Vừa nói, Nguyệt Uyển Như đi thẳng lên phòng, để lại nguyệt Uyển Khung dò xét Hạng Tư Thành từ đầu đến chân, Hạng Tư Thành hơi cau mày, ánh mắt của Nguyệt Uyển Khung khiến anh không thoải mái.



Đúng lúc anh định lên tiếng, giọng nói hống hách của Nguyệt Uyển Khung vang lên: “Chị tôi nói, là anh cứu chị ấy?”



“Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”



Kiểu khẩu khí ra lệnh chất vấn này khiến Hạng Tư Thành rất không vui, nhưng, anh không thể hiện ra, nhẫn nhịn, nhàn nhạt kể lại sự việc một lượt, nói xong, Nguyệt Uyển Khung cau mày: “Cho nên nói là anh đã cứu chị tôi?”



Hạng Tư Thành nhàn nhạt gật đầu: “Có thể nói vậy”.



“Ha ha…”



Bỗng nhiên, Nguyệt Uyển Khung cười lớn, đưa tay giật áo choàng tắm trên người anh như khiêu khích: “Chỉ dựa vào anh?”



“Dựa vào anh mặc áo choàng tắm đi trên phố?”



“Ha ha…”



Lời nói châm biếm của Nguyệt Uyển Khung lập tức dẫn đến tràng cười của mọi người, ánh mắt của Hạng Tư Thành dần dần lạnh tanh, giữa răng môi tỏa ra hơi lạnh lùng: “Đây là đạo tiếp khách của nhà họ Nguyệt các anh?”



“Đạo tiếp khách của nhà họ Nguyệt chúng tôi luôn rất tốt, nhưng tiền đề, anh phải là khách mới được!”



“Với bộ dạng của anh, nếu chị tôi không nói, tôi còn nghĩ rằng tên ăn mày không có mắt nào đó xông vào đây cơ!”



Nguyệt Uyển Khung nhếch mép, lấy túi tiền từ trong lòng, đếm ra mười tờ một trăm đồng, vỗ vào trước ngực Hạng Tư Thành: “Đừng cho rằng tôi không biết anh cùng chị gái tôi về nhà họ Nguyệt là có ý gì!”



“Tiền đây, lập tức cút đi cho tôi!”



Hạng Tư Thành cũng bật cười, ngước mắt, ánh mắt âm trầm: “Tôi đã cứu chị gái cậu, chút tiền này thì định đuổi tôi đi?”



9 người đã xem



Thích



Bình luận

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK