Đằng sau Từ Kiệt, một giọng nói hống hách vang lên. Nhìn thấy khuôn mặt của người đó, Hạng Tư Thành nở nụ cười: “Có một nhà thơ nổi tiếng đã từng nói, thế giới như một quyển sách, không có sự trùng hợp thì không thành sách được”.
“Anh Ngụy, lâu rồi không gặp”.
Ngụy Lai nhíu mày nhìn khuôn mặt xa lạ này: “Đừng có làm thân với cậu đây, tao quen biết mày à?”
“Ơ, sao giọng nói này nghe quen quen vậy nhỉ…”
Đột nhiên, hắn thay đổi sắc mặt: “Mẹ kiếp, tao nhớ ra rồi, thì ra là mày!”
Từ Kiệt quay đầu lại: “A Lai, cậu biết hắn hả?”
Ngụy Lai nghiến răng nghiến lợi: “Anh Kiệt, anh có nhớ em từng kể với anh là lúc ở thành phố Thiên Hải, em bị một thằng chó chết gài bẫy, làm hại em mất toi năm triệu trong một buổi đấu giá không?”
“Chính là thằng đó!”
“Ha ha…”
Trên cặp kính mắt tinh xảo của Từ Kiệt ánh xạ lên một tia sáng, hắn ta nhìn về phía Hạng Tư Thành: “Càng ngày tôi càng tò mò về anh rồi đấy. Trong bốn thế gia của tỉnh Lỗ, anh đắc tội với hai nhà rồi, nhưng vẫn có thể bình yên vô sự ngồi ở đây. Thế nên chỗ dựa của anh là gì vậy hả?”
“Cần đếch gì biết chỗ dựa của hắn là gì, đã tới Tế Đông, cho dù bố hắn là Ngọc Hoàng Đại Đế thì cũng không giữ được mạng của hắn!”
Ngụy Lai nóng tính, hắn không nói hai lời, cầm ghế phang thẳng vào đầu Hạng Tư Thành.
Tiếng gió rít gào khiến bốn cô gái ở đây hét ầm lên. Chiếc ghế bằng gỗ thật ấy có các góc bằng kim loại, nếu đập trúng thật thì kiểu gì cũng vỡ đầu mất.
Đôi mắt của Hạng Tư Thành ngưng tụ lại, anh đang định ra tay thì cửa phòng bị ai đó đá văng ra. Sau đó, tiếng gầm thét như tiếng dã thú vọng tới, kèm theo đó là một bóng người nhanh như gió: “Ngụy Lai, mày muốn chết hả!”
Rầm!
Thân thể nặng không dưới một trăm cân của Ngụy Lai cùng chiếc ghế trong tay hắn bay ra ngoài, đụng mạnh vào vách tường, phát ra một tiếng vang nặng nề.
Người vừa xuất hiện không phải kiểu người vạm vỡ, nhưng trên khuôn mặt đen nhẻm lại mang theo nét lạnh lùng và tàn nhẫn. Nếu quan sát kỹ thì sẽ nhìn thấy anh ta đi lại hơi tập tễnh, nhưng điều ấy không hề ảnh hưởng tới tốc độ của anh ta.
Từ Kiệt vẫn luôn rất bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này, trên mặt hắn ta cũng hiện lên nét ngưng trọng.
Khí thế trên người Hạng Tư Thành dần biến mất, anh nhìn người đàn ông đã lâu không gặp kia, cười nói: “Sao anh lại tới đây?”
Người đàn ông cũng nhìn Hạng Tư Thành, trong cặp mắt lạnh lùng loáng thoáng hiện lên nét kích động: “Biết anh tới đây rồi, làm sao tôi ngồi yên được nữa?”
“Ha ha…”
Hạng Tư Thành không nhịn được bật cười: “Anh đó, vẫn cứ hấp tấp như thế”.
“Thảo nào thằng nhóc này dám ngang tàng như thế, đến cả tôi và Ngụy Lai hắn cũng không coi ra gì, thì ra người đứng sau hắn là anh”.
Từ Kiệt nhìn người đàn ông kia với vẻ mặt ngưng trọng: “Vua Sói!”
Trong mắt Vua Sói hiện lên sát ý, nhìn hắn ta rồi nói một cách kiêu ngạo: “Các người không đắc tội nổi với anh ấy đâu, cũng không xứng đắc tội, cút đi!”
Soạt!
Ngụy Lai giãy dụa đứng lên, vừa nhìn Vua Sói vừa chửi đổng: “Thằng què chó chết, dám đánh tao, mày tưởng mày vẫn còn là thằng Vua Sói từng làm mưa làm gió ở Tế Đông sao?!”
Đôi mắt của Vua Sói trở nên lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào hắn: “Chuyện lần trước cũng có phần của nhà họ Ngụy chúng mày, đừng vội, món nợ nào tao cũng nhớ hết!”
“Mày nhớ thì làm được gì?!”
Ngụy Lai ngạo mạn nhìn anh ta: “Mày không biết tình thế hiện tại của mày như thế nào hay sao? Tao nói cho mày biết, bốn thế gia có thể xử mày được một lần, thì cũng có thể xử mày được lần hai”.
“Để mày biết ai mới là bá chủ của thành phố Tế Đông!”
“Còn cả mày nữa!”
Vừa nói, Ngụy Lai vừa chỉ vào Hạng Tư Thành: “Mày tưởng Vua Sói có thể bảo vệ được mày sao?”
“Bây giờ có hắn ở đây, tao không đánh lại hắn, nhưng hắn bảo vệ được mày được một chốc một lát chứ chẳng thể bảo vệ mày được cả đời, chỉ cần một ngày nào đó mày đi lẻ, tao sẽ giã nát cặp giò của mày đấy thằng phế vật!”
Xoẹt!
Hắn vừa dứt lời, một bóng người lóe lên, Ngụy Lai cảm thấy cổ mình thắt chặt lại, tiếp đó, hắn bắt gặp một cặp mắt khát máu: “Mày có thể sỉ nhục tao, bởi vì đúng là tao kém cỏi hơn người khác, nhưng mày không được sỉ nhục anh ấy!”
Cảm nhận được sát ý dày đặc xung quanh Vua Sói, khuôn mặt của Ngụy Lai tái nhợt đi. Nhưng nhiều người đang xem như thế, lòng tự trọng mãnh liệt không cho phép hắn cúi đầu chịu thua. Thế là hắn cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, lớn tiếng nói: “Tao sỉ nhục hắn thì đã sao? Một thằng phế vật, tao sỉ nhục hắn là vinh hạnh cho hắn đấy!”
“Chẳng lẽ mày định vì một thằng phế vật mà làm gì tao…”
“A!!”
Còn chưa dứt lời, một tiếng hét thảm thiết đã vang lên. Phần xương bánh chè của Ngụy Lai bị hai con dao găm ghim sâu vào, ngay lập tức, máu tươi nhuốm đỏ hai ống quần.
“Chân, chân tao!”
Ngụy Lai la hét thảm thiết, Từ Kiệt không thể tin nổi, run rẩy chỉ vào Vua Sói: “Mày… Mày dám làm Ngụy Lai bị thương?”
“Vua Sói! Mày định sống mái với bốn thế gia lớn thật hả?”
Giọng nói của Vua Sói rất hờ hững: “Tao kém cỏi hơn chúng mày, chỉ có thể nhân nhượng bốn thế gia để sinh tồn, nhưng tao đã nói rồi, chúng mày không nên nhục mạ anh ấy…”
Anh ta dừng lại một lát, trên mặt hiện lên sát ý hằn học: “Nếu không, cho dù đánh đổi tất cả, tao cũng sẽ khiến chúng mày phải trả giá!”
“Mày… Thằng điên!”
Từ Kiệt phẫn nộ nhìn anh ta, bởi vì hắn ta biết, có Vua Sói ở đây, e rằng hôm nay bọn họ sẽ chẳng làm gì được Hạng Tư Thành.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, khiêng cậu Ngụy tới bệnh viện mau lên”.
Lúc này ba cô gái kia mới hoàn hồn lại, vội vàng khiêng Ngụy Lai ra ngoài. Trong phòng vẫn quanh quẩn mùi máu tươi nồng nặc, bờ môi của Khúc Tiểu Nghệ trắng bệnh, cứng ngắc nhìn Hạng Tư Thành. Hạng Tư Thành mở miệng nói: “Cô ra ngoài chờ tôi trước đi, tôi trò chuyện với anh bạn cũ này một lát”.
Khúc Tiểu Nghệ gật đầu, ra khỏi phòng mà như đang chạy trốn.
Cô ta vừa đi, Vua Sói lập tức quỳ xuống: “Kính chào thiếu soái!”
Hạng Tư Thành bước tới, không cho anh ta quỳ xuống: “Anh đã xuất ngũ rồi, không cần quỳ như thế nữa”.
Vua Sói cố chấp lắc đầu, anh ta dùng lực để quỳ xuống: “Trong lòng tôi, thiếu soái mãi mãi là thiếu soái, mà tôi cũng luôn là một thành viên trong quân đội biên giới phía Bắc!”
Nhìn chân phải của anh ta, Hạng Tư Thành im lặng một lúc rồi mới thản nhiên nói: “Tôi có lỗi với anh”.
“Để đỡ được một nhát dao cho anh, đừng nói là một cái chân, cho dù là một cái mạng thì tôi cũng không tiếc!”
“Nhưng đáng ra anh phải có một tiền đồ sáng lạn mới phải…”
Nhìn người đàn ông ngay thẳng này, Hạng Tư Thành bùi ngùi cảm khái. Bên dưới thiếu soái có Tứ Hung và Tứ Sát, thống lĩnh ba trăm ngàn binh lính của vùng biên giới phía Bắc.
Tứ Hung giỏi binh lược, Tứ Sát chủ yếu sát phạt, mà Vua Sói từng là một trong Tứ Sát, tên thật là Bành Khiếu.
Hai năm trước, trong một cuộc chiến tranh, Hạng Tư Thành bị vây công, Bành Khiếu dẫn quân tới chi viện. Trong đống xác chết, anh ta đã cứu mạng Hạng Tư Thành, còn mình thì lại bị thương ở chân phải, trở thành một người tàn tật, buộc lòng phải xuất ngũ sớm.
Dòng suy nghĩ lướt qua, Hạng Tư Thành thở dài một hơi, đỡ anh ta dậy: “Đứng lên rồi nói”.
Bành Khiếu đứng lên, bất chợt, lông mày của anh ta nhíu chặt lại, thân thể nghiêng ngả, bờ môi trở nên tím tái với tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy được.
Hạng Tư Thành nhanh tay đỡ lấy anh ta rồi bắt mạch. Sau khi chẩn mạch, sắc mặt của anh thay đổi hẳn: “Anh trúng độc hả?”
- ---------------------------