Phương Hoa nghiến răng nói: “Cô đang đùa với lửa đó!”
“Việc này sẽ đem đến tai bay vạ gió cho nhà họ Từ của cô!”
Từ Hân Dao không hề sợ hãi nhìn hắn: “Ôi, tôi sợ quá! Mặc dù địa vị của anh Phương trong nhà họ Phương không thấp, nhưng chỉ dựa vào một câu nói của anh khiến hai nhà Phương Từ đối địch, ha ha, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, anh vẫn chưa có bản lĩnh đó!”
“Cô!! ”
Phương Hoa tức đến nỗi gân xanh trên trán nổi lên, ngày thường nhìn xa trông rộng là thế, mà hôm nay hoàn toàn mất hết lí trí!
Sự nhục nhã mà hắn phải chịu trong đời, đều không bằng những gì hắn phải chịu trong một tiếng ngắn ngủi này!
“Chú Quyền!”
Phương Hoa thấp giọng gầm lên một tiếng: “Còn ngây người ra gì nữa! Xử lí thằng khốn này cho tôi!”
Từ Vân Đỉnh bước ra, chắn trước mặt Hạng Tư Thành, thách thức nói: “Muốn động đến anh Hạng, bước qua người tôi trước đã!”
Sắc mặt Phương Quyền, vô cùng khó coi, ông ta đi đến bên cạnh Phương Hoa, thấp giọng nói: “Cậu chủ, Từ Vân Đỉnh là cao thủ nổi tiếng nhà họ Từ, có anh ta bảo vệ, e rằng! ”
Phương Hoa trợn mắt lên nhìn: “E rằng cái gì? Đến một thằng lính quèn cũng không dám động đến, tôi nuôi đám vô dụng mấy người có tác dụng gì!”
Sâu trong đáy mắt Phương Quyền, hiện lên sự bực tức, nhưng chung quy Phương Hoa cũng là cậu chủ, chỉ có thể thấp giọng nói: “Xin cậu chủ bớt giận, lấy đại cục làm trọng!”
“Cậu đừng quên, mục đích lần này chúng ta đến thành phố Tô Hàng, nếu vì chuyện nhỏ như này mà bị bại lộ, sợ rằng lợi bất cập hại! Cũng khó giải thích với ông chủ bên đó!”
“Cậu nhịn một chút, bây giờ nhà họ Từ có thể bảo vệ cậu ta, nhưng cũng không thể bảo vệ được cậu ta cả đời!”
Phương Hoa đột nhiên tỉnh ngộ, đúng vậy, không thể vì việc nhỏ mà làm hỏng mất việc lớn!
Dù sao, kế hoạch bao nhiêu năm, chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi!
Nghĩ đến đây, hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn Từ Hân Dao, mở miệng nói: “Được! Hôm nay, tôi sẽ nể mặt cô Từ!”
“Người đâu, tiễn khách!”
Nói xong, không đợi ai phản ứng lại, phất tay áo rời đi!
Mãi đến khi hắn rời khỏi phòng tiệc, mọi người mới kịp phản ứng lại, ánh mắt nhìn Hạng Tư Thành, lộ rõ vẻ kinh ngạc!
Phương Hoa từ lúc đến thành phố Tô Hàng, Hạng Tư Thành, là người duy nhất khiến hắn xấu hổ, thảm bại như vậy!
Không nghi ngờ gì nữa, cho dù là chồng chưa cưới của cô cả nhà họ Hồ, hay là đối thủ cạnh tranh của Phương Hoa, qua tối nay, tên tuổi của Hạng Tư Thành, nhất định sẽ nổi tiếng khắp thành phố Tô Hàng!
Trong bệnh viện tư nhân của nhà họ Hồ, mười hai Huyết Y Vệ đều đã sắp xếp ổn thỏa, trong phòng bệnh riêng rộng rãi, Hạng Tư Thành ngồi trên giường có chút khó xử, một dòng điện vô hình, xoẹt qua xoẹt lại giữa hai người phụ nữ!
“Anh Hạng! Người phụ nữ như yêu tinh này là ai?!”
Từ Hân Dao chất vấn trước, trong giọng nói mang theo sự ghen tuông nồng đậm!
Hồ Mị Nhi cũng không vừa, cười nhẹ một tiếng: “Ôi, em gái nhỏ, sao em lại biết biệt danh của chị ở thành phố Tô Hàng, là Yêu Tinh vậy!”
Nói xong, liền bày ra phong thái vô cùng tao nhã, Từ Hân Dao tức đến mặt trắng bệch, mặc dù cô ta rất xinh đẹp, nhưng là kiểu xinh đẹp thuần khiết đáng yêu, so với vẻ đẹp quyến rũ phóng khoáng của Hồ Mị Nhi, quả thật là không giống nhau, nhưng không thể không thừa nhận, dáng người của Hồ Mị Nhi rất đẹp, đẹp đến mức khiến Từ Hân Dao vô cùng ghen tị!
“Cô! cô đúng là hồ li tinh không có liêm sỉ!”
“Nói ai là hồ li tinh? Đừng cho rằng giúp xong tôi sẽ cảm ơn cô, không có cô, tôi cũng có thể bảo vệ Hạng Tư Thành bình an vô sự!”
“Tôi nhổ vào!”
“Nhìn khuôn mặt mị hoặc, ngoài quyến rũ anh Hạng của tôi ra, còn có thể làm được gì?”
“Anh Hạng của cô? Đây rõ ràng là chồng chưa cưới của tôi!”
“Chồng chưa cưới gì chứ! Anh ấy là bạn trai của tôi!”
“Dừng lại!”
Đột nhiên, Hạng Tư Thành chen vào một câu: “Hai cô gái, tôi cắt ngang một chút, tôi hình như, đã có vợ rồi!”
Trong phòng bỗng nhiên im lặng, vài giây sau, không hẹn trước, một người véo tai, một người véo hông, cùng lúc hét lên: “Anh cũng biết bản thân đã có vợ rồi sao!”
“Có vợ rồi còn đi trêu chọc người phụ nữ khác?!”
Hạng Tư Thành khóc không ra nước mắt, tôi trêu chọc ai chứ!
Mà lúc này, trong phòng sách nhà họ Phương!
Phòng sách vốn trang nhã, lúc này vô cùng bừa bộn, khuôn mặt Phương Hoa vô cùng nghiêm nghị: “Hạng Tư Thành! Hạng Tư Thành!!!”
“Thù này! Tao sẽ ghi nhớ!”
“Tao nhất định sẽ khiến mày, phải quỳ xuống chân tao, sống không bằng chết cầu xin tao tha thứ!!!”
Sau khi phát tiết xong, Phương Quyền nhìn thấy Phương Hoa đã bình tĩnh, bước lên, mở miệng nói: “Cậu chủ, tôi đã thông báo cho gia tộc, mấy ngày nữa, những người gia tộc cử ra sẽ đến thành phố Tô Hàng, cho dù Từ Hân Dao có chen chân vào, chúng ta cũng không sợ!”
Phương Hoa gật gật đầu, sau đó lãnh đạm nói: “Thông báo xuống bên dưới, chuẩn bị sính lễ xa hoa giá trị nhất!”
“Năm ngày sau, tôi sẽ đến nhà họ Hồ cầu hôn!”
“Cậu chủ! ”
Phương Quyền do dự một chút, sau đó nói: “Tôi có lời không biết có nên nói không!”
“Với thân phận của cậu, muốn phụ nữ như nào chẳng được, cần gì phải vì một Hồ Mị Nhi, mà phải khúm núm?”
“Ông hiểu cái gì chứ!”
Trong mắt Phương Hoa lóe lên ngọn lửa: “Hồ Mị Nhi, không chỉ xinh đẹp tuyệt trần, đằng sau còn có nhà họ Hồ, nếu thật sự có thể cưới được làm vợ, đối với việc tranh quyền của tôi sau này, chỉ có lợi không có hại!”
“Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là, Đệ Nhất Lâu trong tay Hồ Mị, mới là kho báu vô hạn!”
“Nhưng, cậu phải chịu nhục nhã như vậy, Hồ Mị Nhi cũng không tránh khỏi có liên can, lẽ nào cứ thế bỏ qua?”
“Hừ!”
“Tôi không phải là người khoan dung độ lượng như vậy!”
“Làm sai, phải bị trừng phạt! Đây là quy định!”
“Hạng Tư Thành không phải muốn làm rể hiền của nhà họ Hồ sao? Được thôi, tôi sẽ cho hắn ta một vài bất ngờ!”
“Thông báo xuống bên dưới, nằm vùng bao nhiêu năm, cũng đến lúc cần cống hiến sức lực rồi!”
Cùng lúc đó, không khí trong phòng bệnh, vô cùng lạnh lẽo, đúng lúc này, điện thoại của Hồ Mị Nhi đột nhiên vang lên, cô ta hừ một tiếng, nhận điện thoại, qua vài giây, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi: “Anh nói cái gì?!”
Nhìn thấy khuôn mặt cắt không còn giọt máu của cô ta, Hạng Tư Thành vội vàng hỏi: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?”
Hồ Mị Nhi cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt nhìn anh: “Ông nội xảy ra chuyện rồi!”
“Hôn mê bất tỉnh, sống chết không rõ!”