Thế nhưng, thứ quan trọng nhất với anh là thời gian. Tuổi trẻ là vốn liếng, tuy rằng những lão già thành tinh ấy rất đáng sợ, nhưng người ta ăn muối còn nhiều hơn anh ăn cơm, cần gì phải than vãn? Nghĩ đến đây, Hạng Tư Thành điều chỉnh lại tâm trạng của mình, anh cuộn quyển sách lại: “Chi bằng để anh kiểm nghiệm xem suy nghĩ ấy có đúng không. Thực lực của em chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, em có muốn thử xem không?”
Vân Tịnh Nhã luôn rất tò mò về mấy thứ đồ kỳ lạ như thế này, bèn vươn tay ra ấn, và quả thật là quyển sách chẳng có phản ứng gì cả: “Woa, thứ này xịn vậy, rốt cuộc bí mật trong đó là gì?”, Vân Tịnh Nhã thốt lên, Hạng Tư Thành ấn một cái, mở sách cuộn ra xem.
Không nằm ngoài dự đoán của anh, trong đó toàn là văn cổ, tối nghĩa khó hiểu, thậm chí có một số chữ còn không biết là chữ gì. Vân Tịnh Nhã nhìn một lát là hết sạch hứng thú, cô mít đặc về văn cổ, nhất là loại văn tự từ thời viễn cổ như thế, huống chi là hiểu ý của nó. Vân Tịnh Nhã chán nản: “Toàn cái gì thế này, chắc không phải Giang Bách Thần giỡn mặt với chúng ta đấy chứ? Ai mà hiểu được mấy thứ này! Tiểu hòa thượng, chúng ta có cần đi tính sổ với anh ta không?”
“Nếu trong quyển sách này toàn những câu từ đơn giản thì anh mới nghĩ là Giang Bách Thần lừa chúng ta, thông tin từ một ngàn năm trước, đâu có dễ hiểu như vậy.
Không sao đâu, lúc trước dạy anh y thuật, sư phụ anh luôn bắt anh học thuộc lòng các phương thuốc cổ, vậy nên anh cũng hiểu đôi chút về văn cổ. Đợi lúc nào anh dành thời gian nghiên cứu là được”, Hạng Tư Thành cười nói, cuộn quyển sách lại rồi cẩn thận cho vào va li, sau đó khóa nó lại.
Bởi vì không còn sớm, không bao lâu nữa sẽ tới giờ dự tiệc tối, theo sự hiểu biết của anh về Vân Tịnh Nhã, kiểu gì cô cũng phải ăn diện tỉ mỉ, đó là phép lịch sự cơ bản nhất của một cô gái hiểu lễ nghĩa.
Hạng Tư Thành thúc giục Vân Tịnh Nhã đi thay quần áo, còn anh thì ngồi chờ trong phòng dành cho khách, tiện thể ngồi xuống kiểm tra cơ thể. Tự kiểm tra cơ thể là kỹ năng cơ bản nhất của người đạt cảnh giới Tiên Thiên, đương nhiên cũng không làm khó được Hạng Tư Thành. Anh kiểm tra cơ thể mình, thấy không có gì đáng lo mới đi ra ngoài, kiên nhẫn chờ đợi Vân Tịnh Nhã.
Cẩn thận là trên hết, quyển sách cuộn đó có thể tự động thăm dò và phán đoán được thực lực của cao thủ Tiên Thiên, tất nhiên là phải có điểm đặc biệt của nó, nhưng không ai biết nó là tốt hay xấu, cứ cẩn thận vẫn hơn.
Sau khi kiểm tra xong, Hạng Tư Thành vẫn không hề phát hiện ra rằng ở đan điền của mình có một luồng khí chạy dọc theo kinh mạch anh, để lại những đường vân nhỏ trên kinh mạch.
Thực ra Hạng Tư Thành đoán không sai, đúng là chỉ có cảnh giới Tiên Thiên mới mở được quyển sách cuộn này ra, nhưng bởi vì là thông tin liên quan đến Can Tương Mạc Tà nên chỉ có anh mở ra thì mới xuất hiện tình trạng ấy.
Hạng Tư Thành ngồi trong phòng khách, không khỏi nhớ tới sư phụ của mình. Trước kia, ông ấy cứu anh lúc anh đang bơ vơ không nơi nương tựa, còn dạy bản lĩnh cho anh, tuy rằng tính cách không đáng tin, không đúng, là cực kỳ không đáng tin, nhưng cũng coi như ân sư của anh, hôm nào rảnh anh phải về xem mới được.
Kể ra thì, mặc dù sư phụ vẫn bảo anh đặt mục tiêu đạt tới Tông Sư trước hai mươi lăm tuổi, cũng nói rằng cảnh giới Tông Sư mới coi như bắt đầu bước chân vào võ đạo, nhưng mỗi khi anh hỏi tới Tông Sư thì thực lực sẽ ra sao, sư phụ cứ úp úp mở mở, không chịu nói cho anh biết. Nếu anh thật sự đạt được tới cảnh giới Tông Sư, e rằng vẫn phải tới hỏi sư phụ xem sau này phải tu luyện thế nào.
“Két” một tiếng, cánh cửa mở ra, Hạng Tư Thành nhìn sang, không khỏi sững sờ cả người.
Anh luôn biết Vân Tịnh Nhã rất đẹp, nhưng mỗi lần cô ăn diện vào là lại chói mắt và lộng lẫy đến thế. Cô mặc một bộ lễ phục dạ hội màu lam nhạt, mái tóc búi lên, mặc dù còn trẻ, nhưng vẫn tản ra sự quyến rũ trưởng thành. Thuần khiết và chín chắn kết hợp lại với nhau, tạo thành một phong thái riêng biệt. Vân Tịnh Nhã bước tới, nói với Hạng Tư Thành: “Thấy sao, có thẫn thờ trước vẻ đẹp của em không?”
Hạng Tư Thành ho hai tiếng, định bụng nói sang chuyện khác: “Không còn sớm nữa, chúng ta đi tham gia tiệc tối đi”.
Vân Tịnh Nhã phát hiện ra Hạng Tư Thành ở trong phòng khách chờ mình thật, không hề ăn mặc cho bản thân, trên người vẫn mặc bộ quần áo lúc đấu võ với Trình Nguyên Thiện. Cô không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, gọi người giúp việc mang một bộ quần áo tới, thúc Hạng Tư Thành đi thay. Hạng Tư Thành bất đắc dĩ, anh nghĩ mình không quan trọng, nhưng tới dự tiệc thì cũng phải cho ra dáng đi dự tiệc, vì thế đã đồng ý.
Sau khi thay một bộ lễ phục vừa vặn, Hạng Tư Thành như biến thành một cậu thiếu gia anh tuấn. Nếu không có Vân Tịnh Nhã thuần khiết động lòng người bên cạnh anh thì chắc chắn tối nay anh sẽ trở thành đối tượng để những cô tiểu thư trong bữa tiệc tới bắt chuyện. Đương nhiên, cho dù không có nhân tố ấy, chỉ dựa vào thực lực mà anh thể hiện ra ngày hôm nay, vẫn có rất nhiều thế lực muốn tạo dựng mối quan hệ với anh.