Chát!
Một cái tát vang dội, Phương Hoa trực tiếp bay ra ngoài, má phải sưng lên!
Thế nhưng người luôn kiêu căng ngạo mạn nhưu Phương Hoa lại không hề tức giận, mà vội đứng lên ngay, mặc cho má phải đau rát cũng không dám nói lời nào!
Phương Thành Chu lạnh lùng nhìn hắn, trong giọng nói cũng lộ rõ vẻ lạnh lùng: “Đều tại thằng ngu như mày nên Thính Vũ Thập Cửu Kiếm mới bị chết mất ba người và tàn phế một người.
Mày có biết để đào tạo bọn họ, gia tộc đã tốn biết bao công sức không?” “Nếu không phải trong người mày đang chảy dòng máu của chi chính thì bây giờ tao đã dùng kiếm phế bỏ mày rồi!”
Tận sâu trong mắt Phương Hoa lóe lên một tia u ám, nhưng rồi nhanh chóng biến mất, hắn cúi người tỏ vẻ kính trọng: “Đều là lỗi của em, là do em không nắm rõ thông tin.
Nhưng một thằng lính bình thường như thế thì sao có thể mời ba Lang Tước đứng đầu của Quần Lang ra tay hỗ trợ được?”
“Hừ!”
Phương Thành Chu lạnh lùng nhìn hắn: “Mày hỏi tao thì tao hỏi ai hả?”
“Lang Tước của Quần Lang là chín kẻ điên, ngay cả Kiếm Các chúng ta cũng không thể trêu chọc vào, nhưng bởi vì mày mà đã tạo thành cục diện đối lập.
Phương Hoa, mày có biết vì mày mà nhà họ Phương đã chọc tới rắc rối lớn cỡ nào không hả?”
“Tại em thiếu suy nghĩ nên mới gây ra rắc rối, em sẽ đích thân giải quyết chuyện này!”
“Mày giải quyết? Ha, mày định giải quyết thế nào?”
“Phương Hoa, mặc dù trên người mày chảy dòng máu chi chính nhà họ Phương, nhưng từ nhỏ, mày đã không có năng khiếu luyện võ.
Dù mày có lợi hại đến đâu đi nữa cũng chỉ là một tên kẻ phàm tục, đừng nói là đối đầu với Lang Tước của Quần Lang, ngay cả Hạng Tư Thành cũng có thể giết mày dễ như trở bàn tay!”!Phương Thành Chu càng nói những lời tuyệt tình thì Phương Hoa càng cúi đầu thấp hơn: “Nếu không được thì em sẽ đi tìm Hạng Tư Thành giảng hòa”.
“Đồ ngu!”
Phương Thành Chu tức giận quát: “Mày vẫn cho rằng cục diện bây giờ vẫn còn là mâu thuẫn giữa mày và Hạng Tư Thành nữa sao?”
Trong mắt hắn ta lóe lên tia sát ý: “Thính Vũ Thập Cửu Kiếm có bốn người bị thằng đó xử lý, bây giờ, Hạng Tư Thành chính là kẻ địch của cả nhà họ Phương và Kiếm Các!”
“Thù này không báo, nhà họ Phương ta làm sao có thể đứng vững trong bảy thế gia võ cổ truyền?”
Dứt lời, hắn ta lại nhìn Phương Hoa một cách lạnh lùng: “Mày đừng nhúng tay vào chuyện này nữa, Kiếm Các sẽ lo liệu xử lý Hạng Tư Thành!”
"Cơ nghiệp bao năm qua ở thành phố Tô Hàng đã bị huỷ hoại hoàn toàn rồi.
Tuy gia tộc lớn mạnh, nhưng người trong gia tộc cũng đông đúc, thường ngày phải chi tiêu rất nhiều tiền.
Vài ngày nữa, mày mau chóng tới thành phố Trường Bạch phát triển sự nghiệp đi!”
Nói xong, Phương Thành Chu phẩy tay áo rời khỏi đó, không thèm nhìn Phương Hoa một cái nào!
Đợi hắn ta rời đi, Phương Hoa cúi đầu xuống, hắn siết chặt nắm đấm, dùng sức lớn đến mức khớp xương tái nhợt hẳn đi.
Lúc này, Phương Quyền đi tới.
Ông ta lo lắng nhìn Phương Hoa: “Cậu chủ, cậu...!cậu không sao chứ?”
“Tên Phương Thành Chu đó thật khốn nạn, bất kể nói thế nào thì cậu cũng là huyết thống của chi chính.
Anh ta chỉ là người của chi thứ, có tư cách gì lên mặt dạy đời với cậu?"
“Ha ha...!Đúng vậy, tôi là con cháu chi chính, nhưng chỉ là một kẻ vô dụng trong chi chính thôi!”
Phương Hoa nở nụ cười thê lương, đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, nhìn lên trời gào thét: “Chi chính của nhà họ Phương có bốn người con trai.
Phương Hoa tôi, từ tài hoa đến mưu lược đều không ai sánh bằng! Lẽ nào chỉ vì tôi không thể luyện võ mà lại trở thành kẻ vô dụng nhất hay sao?”
“Mười sáu tuổi Phương Hoa này đã rời khỏi nhà, mang đến bao nhiêu của cải cho nhà họ Phương, lẽ nào tất cả những thứ đó đều không so được với cái tên thô lỗ chỉ biết luyện kiếm kia à?”
“Phương Quyền, ông nói xem, tôi thật sự vô dụng như vậy hay sao?”
“Không phải đâu! Cậu chủ, trong lòng tôi, cậu chủ mãi mãi là người lợi hại nhất! Chẳng qua...!chẳng qua là bởi vì cậu không gặp thời...”
“Nếu như cậu không sinh ra trong thế gia võ cổ truyền thì với tài năng của cậu, dù ở trong bất cứ gia tộc nào cũng sẽ được mọi người gọi là thiên tài”.
Thấy dáng vẻ này của Phương Hoa, Phương Quyền cảm thấy đau lòng thay cho hắn.
Phận tôi tớ lấy chủ nhân làm vinh dự, huống hồ ông là nô bộc thân cận của Phương Hoa.
Phương Quyền nhìn Phương Hoa lớn lên từ nhỏ, tình cảm dành cho hắn còn hơn cả tình thân!
“Thiên tài?”
Đôi mắt của Phương Hoa hiện lên tia máu: “Không sai! Phương Hoa tôi mới là thiên tài, mới là người có thể dẫn dắt cả nhà họ Phương bước tới vinh quang!”
“Phương Thành Chu là cái thá gì, chỉ đáng làm một con chó cho tôi sai sử mà thôi!”
"Còn cả Hạng Tư Thành nữa! Hạng Tư Thành!”
“Tất cả mọi chuyện đều là bởi vì hắn!”
“Không giết hắn thì không thể giải được mối hận trong lòng tôi!”
Thật sâu trong mắt hắn là sự thù hận: “Cái Thính Vũ Thập Cửu Kiếm chó chết ấy, làm chuyện gì cũng không nên hồn, phải gọi là là mười chín tên phế vật mới đúng!”
“Phương Quyền, chuyện mà bản thiếu gia giao cho ông đã làm xong chưa?”
“Chuyện đó...!đã làm xong rồi.
Nhưng chẳng phải Phương Thành Chu nói là gia tộc đã bắt đầu tiếp nhận và xử lý chuyện này rồi sao? Cái tên Hạng Tư Thành đó hơi khó đối phó thật, nếu gia tộc bằng lòng ra tay, chi bằng giao cho họ...”
“Hừ! Không được!”
Phương Hoa ngắt lời ông ta: “Kẻ thù của bản thiếu gia thì bản thiếu gia sẽ tự giải quyết!”
“Để những kẻ mắt mù trong dòng họ này mở to mắt ra xem, kẻ thù mà Thính Vũ Thập Cửu Kiếm không xử lý được sẽ bị Phương Hoa tôi tiêu diệt!"
“Mọi việc cứ tiến hành theo kế hoạch trước đó của tôi!”
“Chuyện này…”
“Vâng, thưa cậu chủ”.
Thời gian dần trôi, lâu rồi Hạng Tư Thành chưa được ngủ một giấc thật ngon như bây giờ.
Khi anh mở mắt ra thì bầu trời đã sẩm tối.
Một đôi mắt sáng ngời và linh động nhìn anh tỉnh giấc, giọng nói trong trẻo vang lên: “Anh tỉnh rồi à?”
“Nhã Nhã?”
Vân Tịnh Nhã móc ra hai tấm vé xem phim, cứ như làm ảo thuật.
Hạng Tư Thành sực tỉnh, nhưng anh lại lo lắng nhìn cánh tay phải của cô: “Nhưng mà… Vết thương của em…”
Vân Tịnh Nhã đung đưa cánh tay: “Vết thương đã lành rồi, hơn nữa xem phim đâu xem bằng cánh tay!”
Hạng Tư Thành nhìn dáng vẻ vô cùng hào hứng của cô, thầm thở dài trong lòng.
Đúng vậy, anh luôn phải đối mặt với những kẻ thù mạnh mẽ, khoảng thời gian thư thái thế này cũng chẳng có nhiều…
Bỏ lỡ hôm nay, thì chẳng biết lần sau sẽ là ở đâu và bao giờ ấy chứ.
Nghĩ đến đây, Hạng Tư Thành vén chăn ngồi dậy, anh cười nói: “Được, chúng ta đi nào, lần này sẽ là thế giới riêng của hai chúng ta!”.