- Ông!
Nhưng đúng lúc này, Thần Dạ trăm triệu lần không có nghĩ đến, Huyền Tâm Bội bị chính mình tập trung kia đột nhiên bộc phát ra một trận lực lượng mạnh mẽ. Không chỉ là phá tan trói buộc của bản thân, càng nhanh như thiểm điện hướng phía bên ngoài nhanh chóng lướt đi.
- Cái này…
Thần Dạ không khỏi thất thần một chút, đây là xảy ra chuyện gì.
Bất chợt hắn cũng là rất nhanh lao ra khỏi sơn động, truy đuổi Huyền Tâm Bội mà đến.
Lúc này đây, tốc độ của Huyền Tâm Bội không chỉ là phóng ra đến mức tận cùng. Hơn nữa thoạt nhìn nó cũng không phải đi thẳng tắp. Hướng phía xa xa đi mà là ở trong sơn mạch rất nhanh chuyển hoán phương hướng, nhìn bộ dáng này tựa hồ Huyền Tâm Bội giống như có mắt.
Huyền Tâm Bội tốc độ cực nhanh giống như đã bị dẫn dắt. Mặc dù đổi phương hướng cũng không phải Thần Dạ có thể so sánh. Sau mấy phút đồng hồ đã ở trong tầm mắt không còn bóng dáng. Đã có một luồng linh hồn lực lượng bám vào bên trên, thật đúng là sẽ tìm không được Huyền Tâm Bội đã biến mất.
Dọc theo linh hồn lực lượng cảm ứng, dĩ nhiên đủ mấy phút đồng hồ sau, Thần Dạ rốt cục lại muốn lần nữa thấy được Huyền Tâm Bội.
Hiện tại ngọc bội vẫn tản ra bạch sắc quang mang nhu hòa như trước, xoay quanh trong không gian cách mấy thước lặng lặng ngây ngốc cực kỳ bình tĩnh. Cổ lực lượng mạnh mẽ kia cũng đã sớm không biết biến mất ở nơi nào.
Không gian phía dưới chỗ Huyền Tâm Bội là một cái hồ sâu. Thác nước từ trên vách núi đá đầu hồ đổ thẳng xuống, kích động ra từng đạo bọt nước, phá tan sự yên lặng ở nơi đây.
Một nữ tử trẻ tuổi ngồi ở bên cạnh chiếc hồ sâu, cong đôi chân trắng nõn không tỳ vết kia ở trong chiếc hồ nhẹ nhàng đung đưa khuấy ra bọt nước, cực kỳ vui vẻ.
Nàng nghiêng người quay về phía Thần Dạ, khiến cho hắn chỉ có thể nhìn đến nửa bên mặt, nhưng nửa bên mặt này cũng bị một chiếc mặt nạ hơi mỏng che đậy.
Nữ tử lớn lên thế nào, Thần Dạ cũng không quan tâm. Hắn chỉ ở dưới hồ tìm kiếm chiếc Huyền Tâm Bội.
Nhưng mà Huyền Tâm Bội này lẳng lặng huyền phù ở trên đỉnh đầu của nữ tử, một đạo khí tức năng lượng nhàn nhạt từ trong Huyền Tâm Bội mạnh mẽ tuôn ra. Bất chợt bị nữ tử chậm rãi hấp thu mà đi.
Thần Dạ sắc mặt nhất thời hơi bị biến đổi, Huyền Tâm Bội này thình lình không ngờ là bị nữ tử này luyện hóa.
Một loại cảm giác không thể tưởng tượng nổi, không khỏi hiện lên ở trong lòng của Thần Dạ, điều này làm sao có thể?
Huyền Tâm Bội là tận mắt nhìn thấy từ trong tầng mây năng lượng kia mạnh mẽ tuôn ra, phân hóa thành ba phương khác. Thần Dạ không biết, một cái trước mắt này chính là hắ một đường theo dõi đi tới đây, trong thời gian bất quá chỉ mấy phút đồng hồ đã vượt khỏi tầm mắt của bản thân.
Có lẽ thời gian vài phút này cũng đã đủ để nữ tử này luyện hóa. Thế nhưng trên Huyền Tâm Bội cũng có linh hồn chi lực của chính mình, cũng không có xóa đi, vậy thì cũng ý nghĩa nữ tử kia căn bản là không có luyện hóa chiếc Huyền Tâm Bội này.
Thế nhưng nếu như không có luyện hóa được mà nói, vì sao nữ tử có thể tự nhiên như vậy mà hấp thu được năng lượng trong Huyền Tâm Bội. Huyền Tâm Bội đối với nữ tử này cũng là ôn thuận như thế.
- Linh hồn chi lực trên Huyền Tâm Bội, nói vậy chính là ngươi đi sao!
Ngay khi Thần Dạ quan sát nang, thanh âm nhàn nhạt liền từ trong miệng của nữ tử này thanh thúy phát ra.
- Đúng, ta xin hỏi cô nương là…
Thần Dạ ôm quyền, hơi trầm giọng nói.
Thanh âm này càng khiến cho nàng nhẹ nhàng run rẩy một chút. Đột nhiên nữ tử lập tức đứng thẳng người dậy, nghiêng đầu nhìn về phía Thần Dạ một cái, sau đó càng không nhịn được thấp giọng kinh hô:
- Dĩ nhiên là ngươi!
Thanh âm này rất nhẹ nhàng, Thần Dạ đã đang đề phòng lực chú ý của nữ tử, đại bộ phận đều ở đặt ở trên Huyền Tâm Bội. Vì vậy cũng không nghe được nàng cúi đầm kinh hô.
Mà lúc này, tâm thần của Thần Dạ cũng là khẽ động. Nàng kia không phải cả khuôn mặt đều mang theo mặt nạ, chỉ là nửa khuôn mặt bên phải bị che lấp. Mặt bên trái vẫn đang rõ ràng hiện ra ở trong không gian.
Mặc dù là như thế này, nửa bên mặt bị hiển lộ ra ngoài, cho dù bên cạnh Thần Dạ vốn là có Tử Huyên, còn có Trưởng Tôn Nhiên và Huyền Lăng lưỡng đại tuyệt sắc nữ tử, có thể thấy được nửa khuôn mặt của vị nữ tử trước mắt đã khiến hắn kinh diễm không ngớt.
Khiếp sợ qua đi, vị nữ nhân tên là U nhi kia nhẹ giọng hỏi:
- Ta tên là U nhi, huynh cũng là vì Huyền Tâm Bội mà đến sao?
- Đúng!
Thần Dạ không chút nào phủ nhận, cũng không biết vì sao vị cô nương nữ tử tên gọi là U nhi này lại khiến hắn không nổi lên được nửa điểm sát ý. Thậm chí ngay cả lòng cướp đoạt cũng đều không có.
Thần dạ tự nhận không phải là một người dễ dàng bị mỹ sắc mê hoặc như vậy.
- Không biết cô nương có thể bỏ được những thứ mình yêu thích hay không? Nó đối với ta rất quan trọng.
Nghe vậy, U nhi nhẹ nhàng cười nói:
- Huyền Tâm Bội mượn giúp, nó có tỷ lệ lớn hơn có thể tiến nhập giải đất trung tâm. Mỗi người đều rất cần nó, công tử, lý do này lại vẫn còn chưa đủ.
Thần Dạ sắc mặt nghiêm túc nói:
- Ta có thể đáp ứng cô nương, trong truyền thừa chi địa toàn bộ đồ vật ta nếu đoạt được đều có thể đưa cho cô nương, ta chỉ muốn vào giải đất trung tâm trong truyền thừa chi địa.
U nhi lông mày nhẹ nhàng nhếch một cái, ở sâu trong đôi mắt đẹp bắt đầu nổi lên một tia giảo hoạt nói rằng:
- Ngươi ta trước giờ không quen biết. Câu bảo đảm này khó có thể khiến người tin tưởng. Hơn nữa ta nếu đã xuất hiện, Huyền Tâm Bội liệu có rơi vào trong tay người khác hay không ? Một chiếc này đã như thế, thì mấy chiếc khác cũng tương tự.
- Do đó, công tử ngươi mời trở về đi, ba ngày sau, truyền thừa chi địa sẽ mở ra. Đến lúc đó, ngươi sớm một chút chạy tới đi.
- Không đạt được Huyền Tâm Bội, ta sẽ không rời khỏi.
Trong mắt Thần Dạ hung mang bất chợt hiện lên. Thế nhưng khi tiếp xúc đến ánh mắt kia của U nhi, hung mang đó là kìm lòng không đậu lại tiêu tán đi. Phảng phất như giữa hai người trong đó cs tình huyên kiếp trước kiếp này để Thần Dạ không thể đối với nữ tử này phát sinh được bất luận ý xấu nào.
Quả nhiên là kỳ quái. Thần Dạ nỗ lực lật lọi ký ức trong đầu của mình, bản thân trước đây không có gặp qua nàng a.
- Huyền Tâm Bội, ta sẽ không giao cho ngươi!
U nhi đưa tay ra hướng phía ngọc bội trên đỉnh đầu đó là nhu thuận rơi vào đến trong tay của nàng,bất chợt U nhi khiêu khích tự nói rằng:
- Ngươi có phải là dự định cứng rắn cướp đoạt. Nếu như là ta không ngại thành thật mà nói cho ngươi, cho dù ngươi giết ta, Huyền Tâm Bội ngươi cũng đừng hòng đoạt được.