Mục lục
Đế Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Núi xanh nguy nga hôm nay dưới quỷ khí kia bao phủ nhìn như một Ma Thần vậy, mà trong đó chính là chỗ tu luyện của Phong Tam Nương, bởi vậy, quỷ khí không chỉ càng thêm tinh thuần mà còn càng thêm đáng sợ.

Cho dù có Luân Hồi chi lực bao lấy nhưng Thần Dạ và Tử Huyên vẫn cảm ứng được cổ áp lực cực kỳ cường đại này đập vào mặt bọn hắn!

Không gian Liễu tộc hôm nay cực kỳ yên tĩnh, thế giới khổng lồ ngoài những phòng thủ ẩn hình kia ra, những nơi còn lại đều không có chút dấu chân nào, phảng phất nhưng tất cả người Liễu tộc đều đã bế quan vậy.

Trong phiến không gian cực độ yên tĩnh này, mỗi một nơi trong Liễu tộc, phần đông cao thủ ngoài Thánh Huyền cấp đều tụ tập ở chỗ này, trong một thứ như sân bóng cự đại giữa không trung, một bức họa quyển lăng không lơ lửng ở đó.

Bức họa quyển này, chính là do Thiên Diệp lão nhân chỗ vẽ, bức họa về Tiêu Nhược thư sinh.

Dù cho hơn nghìn năm đã trôi qua, dù cho rất nhiều người từng xem qua, dù cho đã mấy lần đổi chủ, nhưng hiện giờ lúc lần nữa hiện ra vẫn mang đến cho mọi người một loại cảm giác không thể địch nổi.

Bên trong bức họa, Tiêu Nhược thư sinh lăng không đứng thẳng, ánh mắt nhắm lại, giống như đang quan sát Thiên Địa thương sinh, mặc dù chỉ là bức họa, cũng không có chút khí thế nào tản ra, nhưng mà trong ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng kia lại khiến tất cả mọi người, kể cả Liễu Lăng Vân và Thiên Vô Cụ đều phát ra kính sợ từ sâu trong nội tâm.

Không hổ là cao thủ cường đại nhất trong thời đại kia, mà Thiên Diệp lão nhân cũng không hổ là họa tượng nổi danh nhất trong thời đại kia.

Chính vì nguyên nhân này, mặc dù Thiên chi nhất tộc cũng bỏ qua bức họa quyển này, nhưng Liễu Lăng Vân thủy chung vẫn tin tưởng trong bức họa quyển của Tiêu Nhược thư sinh nhất định dấu diếm Huyền Cơ trong đó.

Lưỡng đại cao thủ cùng nhau lưu lại một bức họa quyển, đánh chết Liễu Lăng Vân cũng không tin bức họa này không có gì dặc biệt

Nếu như vậy thì Thiên Diệp lão nhân sao lại vì một bức họa mà vẫn lạc chứ.

Thiên Diệp lão nhân năm đó cũng là cao thủ cao cấp nhất trong Thiên Huyền, Tứ đại siêu cấp thế lực truyền thừa vô số năm, mỗi một thời đại đều khiếu ngạo ở đỉnh cao trong Thiên Địa này

Nhưng chính ở thời đại Tiêu Nhược thư sinh và Thiên Diệp lão nhân, phía trên Tứ đại siêu cấp thế lực lại có cao thủ càng cường đại hơn nữa, khiến bọn hắn không thể không thu liễm ngạo khí trong lòng.

Nhân vật như thế, Thiên Diệp lão nhân cho dù so ra kém Tiêu Nhược thư sinh, nhưng thực lực cũng đã đủ để lột tả sống động bất cứ người nào qua bức họa của mình rồi.

Nhưng lại vẫn lạc vì vẽ một bức tranh, cái này cũng có thể chứng minh, trong bức họa này nhất định ẩn dấu điều gì đó.

Sở dĩ còn không phát hiện có thẻ là vì mọi người còn chưa chạm đến điểm mấu chốt, đối với điểm này, Liễu Lăng Vân tin tưởng không nghi ngờ, mà bức họa quyển này cũng chính là mấu chốt khiến Thiên, Liễu nhị tộc thoát khỏi khốn cảnh trước mắt, thậm chí thoát khỏi nguy cơ bị diệt.

Cho nên ở chỗ này đều là người ưu tú nhất trong Thiên, Liễu nhị tộc, đặt ở trong nhị tộc cũng là cao thủ, cả phương không gian, cũng bị phong ấn lại, trừ phi đại sự, nếu không, bất luận kẻ nào cũng không được đến quấy rầy, lần này, Liễu Lăng Vân thề phải tìm hiểu cho bằng được bí mật trong bức họa của Tiêu Nhược thư sinh.

- Lão tổ.

Ngay khi mọi người tập trung tinh thần, đột nhiên một người ở bên ngoài xuyên thấu phong ấn cưỡng ép tiến vào.

Liễu Lăng Vân bất giác nhíu chặt mày, trầm giọng quát hỏi:

- Chuyện gì.

Nếu không phải đại sự, không được đi vào, đã có người tiến đến vậy thì nhất định đã xảy ra đại sự.

Lưỡng đại siêu cấp thế lực, Liễu Lăng Vân và Thiên Vô Cụ càng là cao thủ hàng đầu nhất trong Thiên Địa hiện giờ, nhưng bọn họ cũng như những tộc nhân khác, có chút ý tứ chim sợ cành cong.

Có việc, vậy thì nhất định không phải việc gì tốt.

- Bẩm báo hai vị lão tổ.

Người nọ thở hồng hộc, nhưng trong giọng nói lại ẩn chưa ý mừng rỡ:

- Hai vị lão tổ, tin tức tốt...

- Nói mau.

Liễu Lăng Vân cả người thiếu chút nữa nhảy dựng, trong khoảng thời gian này hắn thật sự quá không dễ chịu lắm.

- Bẩm báo lão tổ lời, Trung Vực chi bắc, không hiểu sao xuất hiện một phương hung địa, như thế nào xuất hiện, do ai làm ra đến nay vẫn không ai biết, chỉ biết là, hung địa kia phi thường hung hiểm, nếu như cứ để mặc nó phát triển, chỉ sợ toàn bộ Trung Vực, thậm chí toàn bộ thế giới đều sẽ trở thành một mảnh Luyện Ngục.

Nghe nói như thế, Liễu Lăng Vân và Thiên Vô Cụ đều nhướng mày, cái này cùng bọn họ có quan hệ gì, sao lại là chuyện tốt?

Không đợi hai người đặt câu hỏi, người nọ tiếp tục nói:

- Tuy rằng đến tận giờ còn không không ai biết, đến tột cùng là động tác của ai, nhưng đã xác định được là bằng hữu của Dạ Minh chi chủ, hiện giờ Dạ Minh chi chủ và Thần Dạ kia đều đã đuổi qua rồi.

- Nói rõ ràng một chút, bọn người Liễu Lăng Vân đã hiểu ý trong đó, trên mặt dần lộ ra vẻ hưng phấn.

- Vâng, lão tổ.

Người nọ cũng biết chuyện nặng nè, liền tranh thủ nói ra những điểm trọng yếu.

Sau khi nghe xong, đám người Liễu Lăng Vân không khỏi cất tiếng cười to, tất cả lo lắng trong lòng đều bị quét sạch.

Hung địa kia sẽ lan tràn, hơn nữa nơi đi qua không có một ngọn cỏ, không còn một sinh linh, đây chính là việc uy hiếp đến toàn bộ Trung Vực, mà bọn người Liễu Lăng Vân biết rõ, Dạ Minh nặng nhất tình nghĩa, nếu là bằng hữu của Dạ Minh, vậy thì người trong Dạ Minh nhất định sẽ không bỏ mặc.

Chỉ cần Dạ Minh tiếp nhận chuyện này, vậy đó sẽ là phiền toái cực lớn, sẽ có quan hệ mật thiết với Dạ Minh. Trong lòng bọn người Liễu Lăng Vân rất rõ ràng, mọi người Dạ Minh nhất định sẽ không buông tay.

Đến lúc đó sẽ là cơ hội của Thiên, Liễu nhị tộc.

Hung địa kia đã uy hiếp đến toàn bộ Trung Vực, thậm chí toàn bộ thiên hạ, Dạ Minh không giải quyết được, vậy thì có thể liên hợp cao thủ thiên hạ cùng nhau đến giải quyết, liên quan đến tồn vong người trong thiên hạ, nếu Dạ Minh dám ngăn trở, vậy sẽ là địch với tất cả người trong thiên hạ.

- Ta ngược lại muốn xem một chút, Dạ Minh chi chủ và ba tên truyền nhân Đại Đế kia có dũng khí dám đối nghịch với người trong thiên hạ không?

Liễu Lăng Vân sắc mặt phát lạnh, âm hiểm cười nói:

- Hôm nay Thần Dạ và Tử Huyên, tất nhiên sẽ dốc hết tất cả biện pháp để hóa giải, vậy thì nhất định không thể để bọn hắn hoàn thành được, Triêu Dương, bảo Liễu vệ xuất động, bất luận sinh tử, nhất định phải phá hư hành động của bọn hắn.

- Đại ca.

Liễu Triêu Dương khẩn trương nói:

- Sự tồn tại của Liễu vệ Dạ Minh không biết, nhưng Đế, Mộc lưỡng tộc nhất định biết được, nếu bị phát hiện...

Liễu Lăng Vân khoát khoát tay, âm thanh lạnh lùng nói:

- Hiện tại bọn hắn nhất định không ở cùng một chỗ, hơn nữa, ta cũng không muốn ngăn cản quá nhiều, nếu hung địa kia đã đáng sợ như thế, vậy chắc hẳn ra tay một lần là đủ rồi, chúng ta bây giờ chỉ cần chuẩn bị vào thời cơ thích hợp dùng thiên hạ đại nghĩa xuất hiện là được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK