Mục lục
Đế Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhưng Thần Dạ không cho rằng, thực lực hiện có của Thần gia có thể đối kháng được với hoàng thất. Mặc dù nói uy tín danh vọng của lão gia tử, Đại Hoa hoàng triều không người có thể sánh bằng. Nhưng điều Thần Dạ lo lắng nhất, chính là lão gia tử không hề ra tay.
Trong khoảng thời gian này, đúng là phong cách hành sự của lão gia tử có xảy ra một chút thay đổi. Nhưng trước khi Thần Dạ còn không biết được ý tứ thực sự của lão gia tử, dẫu chỉ có hơi nguy hiểm, là hắn đã không thể liều lĩnh.
Chính lúc đang đi tới thì, ở phía chân trời , tấm màn đen đã kéo ra. Ánh trăng sáng tỏ đang dịu dàng tỏa xuống mà rải trên mặt đất vô biên vô hạn đại địa ở phía dưới.
Thần Dạ tùy ý ngửa mặt lên trời nhìn thoáng qua, ánh mắt, lập tức đọng lại!
- Thì ra, hôm nay chính là đêm trăng tròn a!
- Đêm trăng tròn đến rồi a!
Ánh mắt Thần Dạ lập tức hơi bị cứng lại, phảng phất như trong vầng trăng tròn kia tồn tại một nàng thiếu nữ tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành.
Mà Thần Dạ cũng không phải loại Lãng Tử, nên không bởi vì bệnh tình một nữ nhân xa lạ liền thay đổi tâm ý của mình. Chẳng sợ thiếu nữ này cười một tiếng, là có thể khuynh đảo tất cả mọi người.
Sau một lát, Thần Dạ lập tức thay đổi phương hướng, tức thì nhanh chóng chạy về hướng một nơi khác trong phủ.
Đêm trăng tròn, là lúc bệnh tình của Tiểu Nha phát tác.
Đối với nha đầu này, tuy là chủ tớ, thực sự làm huynh muội, trong lòng Thần Dạ có một sự thương xót sâu sắc!
Tiểu Nha so với Thần Dạ chỉ nhỏ hơn trên một tuổi một chút. Vào lúc Thần Dạ vẫn còn rất nhỏ, cha mẹ một lần đi ra ngoài trong lúc vô tình phát hiện Tiểu Nha bị người vứt bỏ ở trong núi.
Cha mẹ vốn hảo tâm, đồng thời cũng muốn tìm một người bạn cho Thần Dạ, cho nên liền mang theo Tiểu Nha trở về. Về phần tên, cha mẹ và mọi người trên dưới Thần gia, cũng không coi Tiểu Nha trở thành đứa trẻ nhặt được về , càng không có coi nàng trở thành một người nha hoàn. Bởi vậy, nàng cũng là họ Thần, còn có một cái tên rất dễ nghe.
Nhưng Tiểu Nha sau khi hiểu chuyện, không biết vì nguyên nhân gì đó mà nha đầu xưa nay thùy mị đáng yêu, nhu thuận lại tại một ngày nào đó, dẫu thế nào cũng phải sửa lại tên gọi cho mình thành Tiểu Nha. Hơn nữa, cự tuyệt không chấp nhận trở thành con gái nuôi của cha mẹ Thần Dạ, trở thành vị Tiểu công chúa của Thần gia.
Lúc ấy Thần Dạ vẫn còn nhỏ tuổi, đối với hành động của Tiểu Nha thì hắn cũng không hề để ý nhiều. Ở trong lòng hắn, dù sao nha đầu kia vẫn là muội muội, nên mặt khác cũng không muốn quản chặt.
Thời gian liền trôi qua cực kì nhanh chóng, cho đến. . . .
Sau khi chuyện Bắc Vọng Sơn phát sinh, Thần Dạ phong bế chính mình. Những người khác, cũng không kiên nhẫn đến kích thích Thần Dạ, cho nên không dám quá phận tới gần Thần Dạ. Chỉ có Tiểu Nha, cho tới bây giờ đều là canh giữ ở bên cạnh hắn, nói chuyện cùng hắn, cùng hắn ăn cơm. Lúc này mới khiến cho Thần Dạ ở trong giai đoạn cực kỳ khổ sở kia, đã kiên cường cố gắng tới nay.
Một lần tùy ý nói chuyện với nhau, Thần Dạ lơ đãng nhắc tới việc lúc còn bé , hắn liền hỏi kĩ Tiểu Nha, tại sao nàng không muốn thành con gái nuôi Thần gia, tại sao không chấp nhận ý tốt của Thần gia, mà cam nguyện trở thành một nha hoàn.
Câu trả lời ngay lúc đó của Tiểu Nha , khiến cho Thần Dạ rất kinh ngạc, đồng thời càng quý trọng hơn!
Nàng nói:
- Ta là kẻ bị người khác vứt bỏ , cuộc đời này đã có điềm xấu nên không đảm đương nổi sự ưu ái như vậy của mọi người ! Tại sao bị vứt bỏ, tất cả mọi người đều biết, lão Thiên đã nhất định cả đời này ta là phiền toái lớn lao. Hơn nữa sẽ sống không quá lâu. Như vậy, các ngươi cũng không cần quá để ý ta, để tránh vào lúc ta rời đi , mọi người sẽ có đau lòng quá nhiều!
Còn tuổi nhỏ mà hiểu chuyện như vậy thì không nói, càng nhìn thấu tình đời trong thế gian loài nguời , nhìn ra sự sinh ly tử biệt phai nhạt. Có lẽ nguyên nhân vì thân thế của Tiểu Nha, khiến cho nàng biết rõ ràng như thế, lại làm cho Thần Dạ đang yên lặng tại một thế giới khác rất là xúc động. Chính là nhờ những lời nói ra như vậy, mới làm cho Thần Dạ cuối cùng đi ra khỏi sự tuyệt vọng, quyết ý đi lên một con đường tu luyện khác!
Vừa đi tới bên ngoài phòng của Tiểu Nha, một cơn giá lạnh như hàn băng ngàn năm đến thấu xương. Nó đang ập tới người ở phía đối diện. Nhìn lại khắp nơi, cả khu nhà nhỏ này tựa hồ đều một tầng sương băng hơi mỏng phủ kín.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, đều mơ hồ nhận thấy được, ánh sánh của trăng tròn kia tựa hồ đã ngưng tụ trở thành một đạo lao thẳng từ trên cao xuống, rơi vào trong phòng của Tiểu Nha.
Thần Dạ ánh mắt hơi bị lạnh đi, bệnh tình của Tiểu Nha càng ngày càng nghiêm trọng. Cứ tiếp tục thế này thì không lâu sau, Tiểu Nha sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế gian này .
- Bất luận kẻ nào cũng không được tới gần, sau khi Nhị bá đến đây thì nói cho ông ta là ta đang ở bên trong, để cho ông ta cũng đừng đi vào.
Sau khi dặn dò rõ ràng người bảo vệ bên ngoài nhà, hắn lấy Huyền Khí bao vây quanh thân thể rồi như một cơn gió lọt vào trong sân. Chống chọi lại khí lạnh bức người, Thần Dạ đẩy cánh cửa kia ra mà bước vào.
- Tiểu Nha!
Thần Dạ đã có chuẩn bị ở trong lòng, nhưng đến khi thấy Tiểu Nha thì sắc mặt cũng vẫn biến đổi kịch liệt nhiều lần.
Hiện tại Tiểu Nha, trên gương mặt nhỏ nhắn vô cùng thanh tú đã thấy trắng bệch tới cực điểm. Từng đợt từng đợt khí lạnh đều mắt thường có thể thấy được đang không ngừng khuếch tán ra từ trong thân thể nàng.
Do cơn khí lạnh này bắt đầu khởi động, phàm là những chỗ bị nó bao trùm , bao gồm cả không gian, đều đang tản ra một ánh sáng trong suốt. Giờ phút này, ngay cả tóc của Tiểu Nha cũng phân bố đầy những vụn băng cực nhỏ . . . .
Ngoài ra, chùm ánh trăng xuyên qua đỉnh căn phòng kia, trực tiếp là chùm tia sáng bao phủ trên thân thể Tiểu Nha. Ánh sáng này vốn rất êm dịu, nhưng vào lúc này cũng đã trở nên lạnh cực kỳ như băng.
- Tiểu Nha, ngươi kiên trì cầm cự, ta lập tức chữa bệnh cho ngươi.
Cảm thụ được khí lạnh cực đoan kia từ trong cơ thể Tiểu Nha ri rỉ thẩm thấu ra ngoài , thân thể Thần Dạ cũng lúc nào cũng có thể tùy thời run rẩy một cái. Huyền Khí bảo vệ quanh thân hắn lại vào đúng thời khắc này bị suy yếu đi rất nhiều.
- Tiểu thiếu gia yên tâm, ta nhất định có khả năng tiếp tục kiên trì.
Tiểu Nha cắn chặt môi, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn run rẩy không ngừng . Khí lạnh phát ra, khiến cho nàng xem ra phải chịu đau đớn không thôi.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của Tiểu Nha, Thần Dạ cực kì đau lòng. Sau khi hít vào một hơi thật dài , hắn tiến lên trước một bước, rồi cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Nha đã vô cùng lạnh lẽo. Tức thì, Huyền Khí trong cơ thể hóa thành một dùng nước lũ, nhanh chóng ào ào đi vào.
Sau đó, lợi dụng Huyền Khí cường đại, đi trung hoà dòng khí lạnh như băng kia.

Nhiều năm qua trong quá khứ, một khi đến đêm trăng tròn sau lúc Tiểu Nha phát bệnh thì đều dùng cùng một phương pháp này. Nhưng mà hiển nhiên, phương pháp như vậy chỉ có khả năng giảm bớt một chút đau đớn lúc Tiểu Nha phát bệnh, nhưng nếu muốn trừ tận gốc lại cũng là vô phương làm được.
Nếu không phải như thế, dáng vẻ của Tiểu Nha lúc phát bệnh sẽ không càng ngày càng khốn khổ. Luồng khí lạnh kia cũng sẽ không càng lạnh thấu xương như băng thêm!
Trong khoảnh khắc Huyền Khí của bản thân tiến vào trong cơ thể Tiểu Nha, Thần Dạ không nhịn được run run mà thầm mắng:
- Thái Âm Chi Lực chết tiệt!
Tình trạng thân thể của Tiểu Nha , lão gia tử đã tự mình đến làm một lần. Cũng là lão gia tử chính miệng nói cho mọi người, rằng trong mắt người bình thường thì Tiểu Nha là ngã bệnh.Nhưng trên thực tế, nàng là bị Thái Âm Chi Lực ăn mòn nên mới đưa đến thành loại bệnh trạng này.
Thái Âm Chi Lực, đơn giản mà nói chính là Âm Khí!
Mà Tiểu Nha bị Thái Âm Chi Lực ăn mòn, đã chính là Âm Khí rất thịnh!
Âm Dương thăng bằng, thế giới mới có thể vững chắc, người cũng mới có thể từ từ lớn lên. Nếu mà xuất hiện sự cố, thế gian không yên, người cũng sẽ thường xuyên ngã bệnh. Tương tự như với Tiểu Nha vậy, liền không đơn giản là xuất hiện một sự cố. . . .
Thái Âm, cũng chỉ mặt trăng, Thái Âm Chi Lực, cũng thường đối ứng với lực lúc trăng tròn.
Vào lúc đầu, bệnh của Tiểu Nha vẫn còn vô phương dẫn dắt đến Thái Âm Chi Lực khi trăng tròn. Mà chỉ ở sau khi trăng tròn , do bị ảnh hưởng của nó mà tiến tới phát bệnh. Hiện nay, Thái Âm Chi Lực của trăng tròn đã trực tiếp bao phủ Tiểu Nha. Có thể nghĩ, Âm Khí tồn tại trong cơ thể Tiểu Nha , chỉ sợ đã hoàn toàn áp chế dương khí.
Nếu như không có biện pháp, mà không kịp khiến cho thân thể Tiểu Nha duy trì Âm Dương thăng bằng thì Tiểu Nha sẽ chết .
Sự thực, trong trí nhớ của Thần Dạ, Tiểu Nha đúng là không lâu sau liền rời xa chốn trần tục .
Mà nay Thần Dạ đã trọng sanh mà đến . . . . Trọng sanh mà đến lại có ích lợi gì?
Bản thân Huyền Khí, sau khi tiến vào đến trong cơ thể Tiểu Nha , mặc dù Thần Dạ dùng hết toàn lực để trung hoà cơn khí lạnh kia, nhưng hắn vẫn rõ ràng cảm ứng , hắn đã có phần lực bất tòng tâm . Đừng nói là hắn, cho dù lão gia tử lại đây thì giờ phút này, cũng chưa chắc có khả năng hoàn toàn trung hoà được nữa rồi.
Huống hồ, cách trung hoà chỉ là nhằm làm giảm bớt nỗi đau đớn của Tiểu Nha , chứ cũng không thể loại trừ gốc rễ căn bệnh.
Sau khi mới ra đời , Âm Dương liền bất an, đây là căn bệnh tự nhiên. Bởi vậy, với kiến thức của lão gia tử mà cũng không biết, trong thế gian, rốt cuộc có linh dược gì có khả năng chữa khỏi được cho Tiểu Nha. Nếu không phải như thế, nếu như chỉ cần lão gia tử biết tên, nhiều năm qua, Thần gia đã sớm tìm được loại linh dược đó cho Tiểu Nha rồi.
Thời gian dần dần trôi qua , do Thần Dạ liều mạng cố gắng mà số lượng khí lạnh cực kỳ khổng lồ trong cơ thể Tiểu Nha, rốt cục bị trung hoà đi rất nhiều. Số lượng còn thừa lại không nhiều lắm cũng khó có thể khiến cho Tiểu Nha có quá nhiều đau đớn.
Trước đây trung hoà, vào những lúc như thế này, không sai biệt lắm đã nên kết thúc, nhưng mà lần này đây. . . .
Sau khi khí lạnh bị trung hoà trong cơ thể Tiểu Nha bắt đầu khởi động chỉ còn lại có chút ít, Thái Âm Chi Lực của trăng tròn nên bị thu hồi về. Nhưng mà Thần Dạ cảm ứng được, nó không chỉ có chưa chịu trở về, ngược lại còn bắt đầu khởi động càng ,mạnh mẽ hơn. Phảng phất, nó muốn ngay tại lần này đây kích cho Thái Âm Chi Lực đã có quá nhiều trong cơ thể Tiểu Nha trực tiếp nổ tung , sau đó mang nàng rời khỏi thế gian loài nguời.
- Ngươi đừng hòng!
Thần Dạ nổi khùng. số lượng Huyền Khí năng lượng trong cơ thể đã không còn nhiều lắm. Tất cả đều đã gia nhập vào trong thân thể Tiểu Nha. Nếu muốn một lượt trung hòa toàn bộ khí lạnh còn thừa lại thì hắn làm được.
Tuy nhiên, Thái Âm Chi Lực của trăng tròn thẩm thấu tiếp thì hắn lại không ngăn cản được, đành trơ mắt cảm ứng luồng Thái Âm Chi Lực này vẫn như điện mà tiến vào thân thể Tiểu Nha . Sau đó, lại đi dẫn dắt Thái Âm Chi Lực bản thể của Tiểu Nha , lại sau đó. . . .
Một cơn bùng nổ rất nhỏ, như có như không truyền ra từ chỗ sâu trong cơ thể Tiểu Nha.
- Chẳng lẽ, trọng sanh trở về, có được dĩ vãng của ta, có được những điều của dĩ vãng mà ta chưa từng có được. Nhưng vẫn vô phương cứu thoát được Tiểu Nha sao?
Trong bụng Thần Dạ nhẹ nhàng lẩm bẩm, gương mặt chợt trở nên vô cùng hung ác!
- Tiểu thiếu gia, người không nên như vậy!
Nằm ở trên giường, mặc dù có nệm êm chăn ấm, cùng với hiện tại trong cơ thể tiểu Nha đã không phát ra hàn khí nữa, nhưng sắc mặt của tiểu Nha lại càng thêm trắng bệch, cũng ở trên khuôn mặt trắng bệch này, ngay giữa trán của nàng, như có một hắc tuyến rất nhỏ, như ẩn như hiện tồn tại!
Thần Dạ làm sao có thể không giận, sao có thể không vội chứ?
Hiện tại Viên Nguyệt Thái Âm lực, đang dẫn dắt Thái Âm lực trong cơ thể tiểu Nha, ở bên trong cơ thể, dấu hiệu bạo động đã muốn xuất hiện.
Tuy nói tạm thời sẽ không tạo thành uy hiếp gì đối với tính mạng của tiểu Nha, nhưng bản thân lúc này chỉ là một bắt đầu, đến thời điểm trăng tròn tháng sau, phát tác sẽ càng thêm lợi hại, sau đó, chỉ sợ tánh mạng của tiểu Nha cách cái chết sẽ càng ngày càng gần.
- Làm sao bây giờ, ta nên làm cái gì bây giờ?
Nắm lấy tay tiểu Nha, giờ phút này sắc mặt Thần Dạ cũng tái nhợt, cả người phảng phất như là mất đi hồn phách, vô cùng bất lực.
- Tiểu thiếu gia, ngươi đừng như vậy, ta…. ta…. ta đã chấp nhận số mệnh rồi.
Con người tiểu Nha ảm đạm, thấp giọng nói.
- Chấp nhận số mệnh, tuyệt không thể chấp nhận số mệnh, ngươi và ta cũng không thể nhận mệnh!
Thần Dạ rống giận:
- Chúng ta sao có thể nhận mệnh chứ? tiểu Nha, lúc mẫu thân ta rời đi, ta cũng đã từng nhận mệnh, nhưng mà ngươi đã nói cho ta biết, mọi sự do con người làm nên, trên đời này, chỉ cần ngươi muốn làm, cũng chưa chắc sẽ không làm được chuyện. Mà mặc dù kết quả là không cách nào làm được, nhưng sẽ an lòng, cứ vậy đi, như thế sẽ không có quá nhiều tiếc nuối.
- Hiện tại vì sao chúng ta phải cam chịu số phận?
- Tiểu Nha, ngươi hãy chịu đựng cho ta, trước lúc mẫu thân rời đi, nàng đã từng nói với ta rồi, muốn ta phải chiếu cố ngươi thật tốt, nếu như một ngày kia mẫu thân trở lại, không thấy được ngươi, vậy ngươi bảo ta phải khai báo với mẫu thân như thế nào đây? Ta nói rồi, muốn một nhà đoàn tụ mà ngươi không có ở đây, làm sao có thể coi là người một nhà đoàn tụ chứ?
- Tiểu thiếu gia….
Ánh mắt của tiểu Nha dần dần sáng lên, nhìn thân thể kia không biết là bởi vì kích động hay là bất lực mà không ngừng run rẩy trong người Thần Dạ, hàm răng nàng cắn chặt môi, trong mắt có nước mặt nhẹ nhàng đảo quanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK