- Nếu như các ngươi nguyện ý buông tha ta, ta đây liền đi.
Đối với mọi người, Thần Dạ ôn hòa cười cười. Hành vi của những người này, trong lòng hắn xác thật rất không thoải mái. Nhưng không có biện pháp, cũng không thể giết chết tất cả mọi người nơi này? Mà bọn họ lựa gió bẻ măng, tới một mức độ nào đó mà nói thì cũng là vì để cho chính mình sống được yên ổn hơn, thậm chí, còn để bảo bảo cho cái mạng của chính mình.
Từ góc độ bọn họ bắt đầu nói, đó cũng là một loại thủ đoạn mưu sinh kiếm sống, không trách được người khác!
Nếu như thật muốn trách, thì cũng chỉ có thể trách, thế giới này rất thực tế, quá tàn nhẫn!
Nếu như ngươi không có bản lĩnh, lại không có xuất thân tốt. Vậy ngươi mà muốn sinh tồn tốt hơn, có cuộc sống hoàn cảnh hơi chút tốt lên một chút. Mà đó cũng chỉ có thể cúi thấp cái đầu của mình. Thực tế như thế, cũng không ai có cách nào khác.
Mạnh mẽ như bản thân lão gia tử, trước đây, đối với việc hoàng thất lấn lướt người khác từng li từng tí, đến lúc bị diệt cả Thần gia mà cũng không phải cúi đầu sao?
Không ai dám ngăn Thần Dạ lại, bao gồm người tuổi trẻ Cuồng Đao Quán kia. Hắn mặc dù kiêu ngạo, nhưng mà biết rõ ràng, người thiếu niên trước mặt này không phải hiện tại hắn có khả năng trêu chọc. Đạo lý hảo hán không chịu thiệt trước mắt, người trẻ tuổi hiển nhiên hiểu rất rõ.
Nhưng mà, hắn không ngăn cản Thần Dạ, còn Thần Dạ ngược lại tìm tới hắn. Sau khi nhìn hắn mấy giây, vào lúc trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi thì Thần Dạ cười cười. Nhưng cũng không thèm nói được bao nhiêu câu thì một cái tát liền trực tiếp dán ở tại gương mặt của hắn.
Âm thanh tiếng bạt tai giòn tan, làm cho tất cả mọi người đều có vẻ mặt đờ đẫn. Ở trấn Thanh Dương, còn có rất nhiều người mà người trẻ tuổi không chọc nổi. Thế nhưng rất nhiều người, tuyệt đối không dám trước mắt bao người chứng kiến mà dám đối xử với người trẻ tuổi như vậy. Bởi vì, Cuồng Đao Quán ở sau lưng người trẻ tuổi, là một trong hai thế lực cường đại nhất ở trấn Thanh Dương !
Một chưởng vỗ xuống, gương mặt người trẻ tuổi không chỉ có sưng đỏ lên, còn có những giọt máu li ti nhanh chóng ri rỉ thấm ra ngoài. Tuy nhiên.... với thân phận của người trẻ tuổi mà bị bạt tai như thế, thì hắn hẳn là phi thường tức giận, phi thường oán hận Thần Dạ. Thế nhưng mà ở trong sắc mặt của hắn cũng không thấy được có chút xíu phẫn nộ. Vẻ mặt hiện nay của hắn phảng phất như chuyện đã phát sanh vừa rồi không quan hệ tới hắn. Người bị đánh, cũng không phải chính hắn!
Sự điềm tĩnh và dị thường như vậy làm cho ánh mắt Thần Dạ chợt nheo lại. Có thể giữ được vẻ mặt giống như thế này, người trẻ tuổi kia, sao có thể là một kẻ ăn chơi trác táng cho được?
- Tại hạ Võ Thiên Kỳ của Cuồng Đao Quán, không biết tiểu huynh đệ xưng hô như thế nào?
Người trẻ tuổi lại mỉm cười, ôn hòa hỏi!
Thân tại đế đô Hoàng Thành, từ nhỏ sống trong Trấn Quốc Vương phủ. Thần Dạ tự xưng là đã từng gặp qua vô số người, coi như là rất không ít đi.
Lớn thì có đám người Nhị hoàng tử, nhỏ là đám người Tiêu Một. Những người này đều không ngoại lệ, về một số phương diện đều là cực kỳ ưu tú. Nếu không, cũng không có tư cách, có khả năng bằng vào tự bản thân mình để ung dung tự tại trong lớp người trẻ tuổi đế đô.
Tuy nhiên, cho dù là ai, dù rằng những người tự tin như Nhị hoàng tử, như Tam ca Thần Nguyên, đều không có khả năng làm được như Võ Thiên Kỳ trước mặt này. Làm được chuyện đối mặt với một việc, phảng phất coi như cái gì cũng chưa từng phát sinh. Thậm chí, đối với việc ở trước công chúng đang giương mắt nhìn kỹ, còn có thể vẫn duy trì mỉm cười với người đã chà đạp tự tôn của chính mình....
Thần Dạ tự nhận, nếu như đổi lại là chính hắn, thì hắn tuyệt đối không làm được bình thản như thế. Cho dù người trước mặt này là vô phương tương đương, nhưng căn bản hắn không có khả năng ôn hòa như thể ngay cả chuyện gì cũng chưa hề phát sinh.
Biểu hiện trước sau của Võ Thiên Kỳ, thật sự khác nhau quá lớn, lớn đến mức Thần Dạ đều hoài nghi hai mắt của mình, liệu có đúng là không nhìn lầm chăng.
Võ Thiên Kỳ này, nếu không phải chính là bị Thần Dạ đánh cho đần độn, nếu không phải bản thân hắn chính là người điên, thì chỉ còn khả năng hắn là người cuồng chịu ngược đãi!
Vẫn mỉm cười nhìn Thần Dạ, Võ Thiên Kỳ phẩy phẩy tay mà nói:
- Những người không liên quan khác, lập tức rời đi! Tiểu huynh đệ, xin nể mặt mũi, mời vào tửu lâu một chuyến, như thế nào?
Biểu hiện của Võ Thiên Kỳ càng lúc càng để cho Thần Dạ tò mò và kinh ngạc. Giờ phút này hắn nào còn có nửa phần dáng dấp của kẻ quần áo lụa là. Trong thần sắc ánh mắt của hắn không tồn tại một chút xíu kiêu ngạo, so cùng lúc đầu gặp nhau thì bộ dáng hoàn toàn thay đổi, quả thực giống như hai người!
Một cảm giác nguy hiểm trực tiếp xuất hiện ở trong lòng, nếu không thấy trong sự vui vẻ của Võ Thiên Kỳ không hề xen lẫn một chút xíu ý định giết người hay ác ý, thì lúc này, Thần Dạ đều muốn giết chết hắn ngay tại chỗ.
Mặc dù là như thế, ở trong lòng Thần Dạ cũng dự tính một sự đề phòng hết sức. Người thanh niên trước mặt này, hắn không muốn kết thân. Nếu như có một điểm không thích hợp thì hắn sẽ lập tức chém chết luôn!
Nhưng trước mắt, đối phương lấy thiện ý để mời, nên tựa hồ không thể cự tuyệt. Tóm lại ở tại trấn Thanh Dương, Thần Dạ còn có chuyện khác muốn làm. Chỉ riêng là một Thu gia thì cũng thôi, còn chuyện La Linh, nếu gặp thì Thần Dạ cũng không đến mức lạnh lùng vô tình, tâm điạ sắt đá. Đặc biệt hắn còn có một chút năng lực có khả năng trợ giúp trong tình huống hiện tại.
Nếu như chuyện giữa La Linh cùng Võ Thiên Kỳ này đều là sự thật, vậy đơn phương giết chết Võ Thiên Kỳ, ngược lại sẽ mang đến cho La Linh thương tổn càng lớn. Thần Dạ vẫn còn không có khả năng mang theo La Linh rời khỏi trấn Thanh Dương, bởi vì hắn có mục tiêu mà mình muốn bảo vệ.
- Tiểu huynh đệ, xin mời!
Võ Thiên Kỳ lại lần nữa giơ tay mời mọc.
Thần Dạ lại không do dự. Giờ phút này cả đường phố lớn đã bị người của Cuồng Đao Quán đuổi hết. Ở trước mặt tửu lâu cũng hoàn toàn sạch sẽ, không có một người nào khác.
- Tiểu huynh đệ, mời ngồi!
Sau vào tới tửu lâu, Võ Thiên Kỳ lần thứ hai mời rất khách khí.
- Có cái gì muốn nói, liền nói thẳng đi! Ngươi nên biết, ở trong lòng ta, đối với ngươi không có nửa phần thiện cảm. Cũng lời nói thành thật, nếu như không phải ta nghĩ hoàn toàn giải quyết một chuyện thì hiện tại, giữa ta và ngươi hẳn là sẽ có một trận đại chiến. Hoặc là, ta đã giết chết ngươi
Thần Dạ nhàn nhạt nói.
Đối với sự lạnh lùng, thậm chí không che dấu chút nào sự chán ghét cùng sát ý của Thần Dạ, Võ Thiên Kỳ không có nửa phần không vui. Hắn cười dài nói:
- Tiểu huynh đệ, ta trước tự giới thiệu một phen. Tại hạ Võ Thiên Kỳ, chính là Thiếu chủ của Cuồng Đao Quán!
Nghe vậy, ánh mắt của Thần Dạ lại là hơi bị khựng lại.
Đã là Thiếu chủ của Cuồng Đao Quán, như vậy, biểu hiện ra ngoài đương nhiên không phải là một màn kia mà lúc đầu trông thấy !
Có lẽ đệ tử nhà quyền thế, bởi vì lí do thân phận nên hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có thói quen như vậy. Tuy nhiên, thân là Thiếu chủ, rõ ràng là người nối nghiệp của của đời sau, là người cầm lái tương lai. Vậy người này, nhất định sẽ có chỗ hơn người.
Tuyển một kẻ triệt triệt để để quần áo lụa là trở thành người nối nghiệp, thế này chẳng phải là đương kim người cầm lái của Cuồng Đao Quán trực tiếp tự tay mình hủy diệt Cuồng Đao Quán sao? Tin tưởng, những đại nhân vật này của Cuồng Đao Quán còn không có ngu ngốc đến nước này chứ?
- Nhìn vẻ mặt tiểu huynh đệ để lộ ra, ha hả, ta đã biết rõ. Giữa ta và tiểu huynh đệ nhất định có chỗ phát sinh hiểu lầm.
- Phát sinh hiểu lầm?
Nói đến như thế, vậy những gì trước đây chứng kiến rất có khả năng, đều là cố ý.... Vừa nghĩ tới, chính mình rất có khả năng bị đối phương lợi dụng thiện tâm của mình, Thần Dạ không nhịn được liền muốn cho mình hai bạt tai!
Thế giới này, liệu có quá khùng cuồng, rất không chịu nổi hay không ?
- Là phát sinh hiểu lầm!
Võ Thiên Kỳ nghiêm nét mặt nói:
- Tiểu huynh đệ hẳn không phải là người trấn Thanh Dương chứ ?
Thần Dạ lạnh lùng gật đầu, hắn hiện tại đã không có quá nhiều tâm tư để đi chú ý việc khác. Tâm tính của hắn tuy nói cực kỳ khá, hơn nữa hai kiếp làm người nên thấy càng nhiều, trải qua cũng càng nhiều. Cho nên đơn giản tâm thần sẽ không bị chấn động kịch liệt.
Tuy nhiên, mặt khác cũng có thể bị lợi dụng. Người lương thiện cô đơn dễ bị lợi dụng....
Võ Thiên Kỳ nói:
- Tiểu huynh đệ, ở trấn Thanh Dương, Cuồng Đao Quán ta cùng Thu gia đặt song song là hai thế lực đại chúa tể. Cho tới nay so với nhau thì thực lực chẳng phân biệt được trên dưới. Cho nên, cũng có thể đủ khắc chế để không phát sinh tranh đấu đại quy mô.
- Nhưng đoạn thời gian trước, Gia chủ Thu Chấn của Thu gia, sau khi dạo qua một vòng bên ngoài rồi trở về, không chỉ có vết thương phục hồi như cũ, tu vi cũng thăng tiến rất nhiều. Như vậy, lão đầu tử nhà ta liền không là đối thủ, thăng bằng lập tức bị phá bỏ. Mà thù mới hận cũ giữa đôi bên, liền do Thu Chấn tận lực xúi bẩy mà bùng phát dữ dội toàn diện !
- Trước đó không lâu, hai nhà chúng ta đại chiến một hồi. Cuồng Đao Quán ta sau khi lão đầu tử bị Thu Chấn đánh bại, sĩ khí giảm mạnh. Những người còn lại, ngoại trừ những ai một mực đã ở nhiều năm thì cũng có dấu hiệu bỏ trốn. Mà sau đó không lâu, đôi bên còn có thể có một hồi đại chiến sinh tử. Cho nên dưới tình huống bất đắc dĩ, sau khi chúng ta thương lượng liền đưa ra hạ sách nầy !
- Đưa ra hạ sách nầy?
Âm thanh của Thần Dạ chợt lạnh lùng.
Võ Thiên Kỳ lúc này không dám nhìn vào Thần Dạ, hiển nhiên cũng là đã hiểu cảm giác lạnh buốt của hắn đến tột cùng bắt nguồn từ nơi nào.
- Tiểu huynh đệ, về điểm này, ta thật xin lỗi. Nhưng hành động như thế, chúng ta cũng là không có biện pháp.
Võ Thiên Kỳ cố gắng cười một tiếng rồi nói:
- Người cả trấn Thanh Dương cũng biết thực lực của Cuồng Đao Quán đã kém Thu gia một bậc. Đại chiến sinh tử, mặc dù có thể làm hao tổn Thu gia, nhưng Cuồng Đao Quán từ đó ắt phải không tồn tại trên thế gian.
- Vì giữ được Cuồng Đao Quán, chúng ta chỉ có thể nhờ ngoại lực. Tuy nhiên trong phạm vi trấn Thanh Dương, nếu như là người bản địa thì căn bản không có những người khác đến trợ giúp Cuồng Đao Quán. Còn đi ra phần đất bên ngoài để mời, về thời gian cũng không còn kịp rồi. Trấn Thanh Dương mặc dù không lớn, lại bởi vì tiếp giáp dãy núi khiến cho nơi này rất náo nhiệt, thường xuyên sẽ có một vài cao thủ đi qua nơi này, cho nên....
Thần Dạ lạnh lùng nói:
- Cho nên ngươi ở trong thôn trấn này, cố ý làm ầm ĩ chuyện chuyện ức hiếp cướp đoạt một phen. Nếu có người ngăn cản lời của ngươi, người này nếu như không phải người của Thu gia, như vậy, liền nhất định phù hợp yêu cầu của Cuồng Đao Quán ngươi ?
- Không sai!
Võ Thiên Kỳ không hề phủ nhận, hắn trầm giọng nói:
- Không chút khách khí nói một tiếng, ở trong trấn Thanh Dương, vẫn còn không có người nào dám quản việc không quan hệ gì tới mình của Cuồng Đao Quán. Nhưng nếu muốn xen vào, như vậy người này.... Tựa như tiểu huynh đệ ngươi vậy, nhất định phi phàm, nhất định có khả năng trợ giúp Cuồng Đao Quán đối phó Thu gia!
Thần Dạ trực tiếp hết chỗ nói rồi, thủ đoạn này của Cuồng Đao Quán, quả nhiên là rất ngoài dự đoán của mọi người.
E rằng người ngoài đều không nghĩ tới, làm xằng làm bậy lại là phương thức Cuồng Đao Quán sử dụng để tìm ra cao thủ mà bọn họ cần. Không thể không nói, thủ đoạn thế này rất khá, thành ra như Võ Thiên Kỳ tự mình nói, người dám ở trấn Thanh Dương quản việc của Cuồng Đao Quán dù không quan hệ gì tới mình thì nhất định cũng có chỗ dựa.
Thậm chí sau lưng, đều vẫn còn liên quan được một chút thế lực nào đó. Nếu như vận khí tốt gặp được một người, chỉ cần có thể đủ đả động thì một người này liền có khả năng trợ giúp Cuồng Đao Quán độc bá cả trấn Thanh Dương.
Mà hiện tại, Võ Thiên Kỳ vận số cũng không tồi. Với thực lực của Thần Dạ, cùng với đại biểu cho thế lực sau lưng hắn. Nếu như thật sự mượn lực của gia tộc ra tay, thì diệt một Thu gia, vẫn còn dư dả!
- Tiểu huynh đệ!
Võ Thiên Kỳ đứng dậy ôm quyền cung kính nói:
- Việc hôm nay, ta biết, để cho trong lòng tiểu huynh đệ rất không thoải mái. Nhưng xin tiểu huynh đệ nhìn lại, ta đó cũng là vì nguyên nhân mạch sống của gia tộc, nên vẫn xin tiểu huynh đệ tha thứ. Đồng thời xin tiểu huynh đệ đồng ý, giúp Cuồng Đao Quán ta vượt qua nguy cơ lần này đây. Bất kể tiểu huynh đệ ngươi có nhiều điều kiện, Cuồng Đao Quán đều sẽ đáp ứng !
Thần Dạ khẽ cất tiếng cười nhạt, chậm rãi đứng dậy. Hắn nhìn Võ Thiên Kỳ, vẻ mặt bình thản nhưng lại tự có một uy phong làm cho người ta không thể xóa đi:
- Ngươi đã nói, chuyện hôm nay đã phát sanh đều là phát sinh do hiểu lầm. Như vậy, La Linh cùng La gia, liệu có phải cũng là do các ngươi tận lực lập ra hay không ?
- Ngươi thành thật nói cho ta biết, việc La Linh cùng La gia đến tột cùng là sự thật hay là giả?
Nghe hỏi như thế, sắc mặt Võ Thiên Kỳ trở nên từ từ cứng lại.
Có thể xen vào chuyện người khác, điều đó cũng đã nói rõ, người thiếu niên đối diện hắn có một tinh thần nghĩa hiệp mà người khác xem ra là cực kỳ ngu dốt. Võ Thiên Kỳ trước kia cũng hiểu được người như thế đầu óc hẳn là rất đơn giản, thế nhưng ở trước mắt thì người như thế trở nên rất dễ thương.