Mục lục
Đế Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe âm thanh của Phong Tam Nương, Thần Dạ liền hiểu rõ vài phần. Những lời như thế này, coi như là giải thích, không muốn làm cho người phát sinh hiểu lầm hắn điều gì.

- Trùng hợp như thế sao?

Phong Tam Nương lạnh lùng cười một tiếng:

- Một thiếu niên nho nhỏ liền có được thực lực như thế. Đi tới trấn Thanh Dương, cái gì cũng không làm. Nhưng gặp nhau lần nữa, lại lập tức xuất hiện ở Quỷ Mộ! Thần Dạ, nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ nghĩ như thế nào?

- Ngươi rốt cuộc đang hoài nghi cái gì?

Thần Dạ khẽ nhướn mày kiếm một cái, hỏi vặn lại.

- Hoài nghi ý đồ của ngươi!

Phong Tam Nương nặng nề đáp:

- Trấn Thanh Dương không lớn, ở trong trấn Thanh Dương, nơi đáng giá cho người đến người đi phải nhớ tới, ngoại trừ dãy núi ở phía nam kia liền sẽ không bất cứ địa điểm khác thường nào. Bởi vì ở trong mắt rất nhiều người, địa điểm Quỷ Mộ kia chỉ là bãi tha ma bình thường. Thu gia, là người thứ nhất phát hiện bãi tha ma có gia tộc kì dị cổ quái !

- Ngươi là người từ nơi khác đến, liền ý nghĩa lai lịch không rõ. Không ai biết lai lịch của ngươi, làm sao mà biết được ngươi không phải là người do Thu gia mời tới ?

- Tiếp tục nói đi !

Thần Dạ cười nói!

Phong Tam Nương hờ hững nói:

- Với tu vi cảnh giới Sơ Huyền Ngũ Trọng của ngươi mà lấy cứng đối cứng để đánh với Thu Chấn hai chiêu, ngược lại còn bị thương nhẹ hơn hẳn so với ta.... Thần Dạ, ngươi không thể không để cho ta hoài nghi!

- Ý của ngươi, ta là do Thu Chấn phái tới, cố ý ẩn náu ở trong bãi tha ma, sau đó kịp thời xuất hiện cứu ngươi, chiếm được tín nhiệm của ngươi. Rồi từ chỗ ngươi mà có được bí mật đích thực của Quỷ Mộ ?

Thần Dạ cười nói thêm:

- Phong cô nương, sức tưởng tượng của ngươi có phần cũng quá lớn một chút đó chứ?

- Đây là sức tưởng tượng của ta sao?

Phong Tam Nương nói giễu cợt:

- Ngươi xuất hiện, quá mức trùng hợp, khó tránh khỏi lại chẳng khiến ai hoài nghi.

Thần Dạ thản nhiên đáp:

- Đã như vậy, vì sao ngươi dẫn ta tới nơi này. Ngươi hẳn là biết, giữa ngươi và Thu gia đã là tình trạng không chết không ngừng. Nếu như ta thật sự là người của Thu gia, ngươi sẽ không sợ, ta sẽ dẫn người của Thu gia lại đây, tiếp theo là giết ngươi?

- Sẽ không có đâu, ngươi còn chưa có được bí mật Quỷ Mộ thì các ngươi sẽ không động thủ.

Phong Tam Nương nói nghiêm nghị:

- Lão già Thu Chấn kia, ta hiểu rất rõ. Thu Tấn tất nhiên là con của lão, nhưng ở trong lòng hắn, bất luận tính mạng kẻ nào cũng không quan trọng hơn thứ mà lão muốn có.

- Được rồi!

Thần Dạ bất đắc dĩ đứng lên, nhìn Phong Tam Nương tự nhận vô cùng thông minh mà nói:

- Ngươi đã nói như vậy, tựa hồ ta có lưu lại thì cũng không có chút xíu ý nghĩa, như vậy cáo từ đi thôi! Nhưng mà, trước khi đi, ta cho ngươi biết một câu. Ta đến trấn Thanh Dương, mục tiêu duy nhất chỉ là Thu gia. Còn những cái khác, ta tịnh không có hứng thú. Chỉ là gặp nhau ở bãi tha ma, may mắn gặp dịp mà thôi!

- Ta nói như vậy cũng không phải nghĩ muốn loại trừ sự hoài nghi trong lòng ngươi. Mà là muốn nói, ngươi coi là thông minh, kỳ thật cực kỳ buồn cười !

Sắc mặt Phong Tam Nương lập tức trở nên giận dữ. Bị người ngay trước mặt sỉ nhục chỉ số thông minh của mình, loại cảm nhận này đâu phải là rất dễ chịu.

Thần Dạ cười nhạt, rồi nói:

- Cuối cùng hỏi ngươi một vấn đề nữa. Nếu ngươi đã có mối thù không đợi trời chung với Thu gia. Với thực lực của ngươi, nếu như gia nhập Cuồng Đao Quán mà muốn báo thù, thì cơ hội liền sẽ nhiều hơn rất nhiều. Tại sao ngươi không lựa chọn hợp tác cùng Cuồng Đao Quán?

- Ở trong Cuồng Đao Quán cũng còn nhiều người! Mà phàm là người, liền không thể tránh được có các loại tham lam. Người Cuồng Đao Quán vẫn còn không biết rõ ràng lắm bí mật của Quỷ Mộ. Nếu như mà bọn hắn đã biết, tất cũng sẽ không bỏ qua.

Phong Tam Nương giống như xem thấu tình đời, trả lời với dáng vẻ khinh thường.

Nghe vậy, Thần Dạ ngây ra một lúc. Quả thật, với điều mà Quỷ Mộ kia đã thể hiện ra ngoài, đủ để cho rất nhiều người hơi bị động tâm. Nhưng mà, tại trấn Thanh Dương này, Thu gia và Cuồng Đao Quán cùng tồn tại. Ai có thể giết chết đối phương, độc chiếm ngôi trên ở trấn Thanh Dương thì từ kế lâu dài mà xét, sẽ thu được càng ngày càng nhiều.

Người Cuồng Đao Quán nếu như chỉ chú trọng vào lợi ích trước mắt thì cũng không có khả năng phát triển đến loại tình trạng có hai thế lực lớn ở trấn Thanh Dương này.

Huống hồ, Thần Dạ càng tin tưởng hơn, lòng người vẫn còn không đến mức xấu xa như thế chứ? Mình giúp người ta, người ta còn có thể cắn ngược lại chính mình một cái sao?

Thần Dạ lẳng lặng nhìn chăm chú vào Phong Tam Nương, rồi nói:

- Quỷ Mộ chỉ cách trấn Thanh Dương có vài dặm. Ta có thể phát hiện, Thu Chấn có thể phát hiện, những người khác liền không phát hiện được sao?

- Ngươi quả nhiên vẫn còn phải hỏi.

Phong Tam Nương lạnh lùng nói:

- Nếu như ta không muốn để cho những người khác biết, ngươi làm thế nào mà cảm ứng được sự kỳ lạ của Quỷ Mộ. Còn Thu Chấn hắn thì làm sao mà phát hiện ra được ?

Thần Dạ nhướn đuôi lông mày. Thì ra Quỷ Mộ kia, Phong Tam Nương thật sự có thể đủ sức điều khiển một chút. Khó trách lúc mình nấp ở nơi này, ngay cả Thu Chấn đều không thể phát hiện, nhưng nàng lại có thể phát hiện.

Nhưng mà, chính mình nhận thấy rằng nếu không phải Phong Tam Nương cố ý tiết lộ cho mình, thì nàng vẫn còn không biết trước điều đó. Từ đầu nàng đã hiểu được, chính mình lại ẩn nấp ở trong Quỷ Mộ.

- Hảo, như vậy cáo từ. Phong cô nương khá bảo trọng! Nghe nói, còn có hơn mười ngày, chính là lúc Cuồng Đao Quán đánh một trận sinh tử cùng Thu gia. Đến lúc đó, ta sẽ xuất hiện. Nếu như cô nương ngươi cũng hiểu được đó là một lần cơ hội, không ngại cùng đi tham gia náo nhiệt!

- Đến lúc đó hãy nói. Nhưng vẫn là câu nói kia, Cuồng Đao Quán, thực sự không phải là đồng bạn hợp tác tốt nhất, ngươi cứ đi đi!

Phong Tam Nương phẩy phẩy tay mà nói.

- Đúng rồi, nếu như ta thật sự là người Thu gia, ngươi cũng có chỗ đề phòng. Sao không giả câm vờ điếc, có lẽ còn có thể từ chỗ của ta biết được một ít về kế hoạch của Thu Chấn ? Cô nương vì sao lúc sau lại kể ra ta đây?

Thần Dạ cười cười như có như không.

Nghe vậy, Phong Tam Nương mỉm cười nói:

- Ta bình sinh tự đi tự đến, không thích quanh co lòng vòng. Có quá nhiều chuyện, nếu như có thể trực tiếp giải quyết thì sẽ tuyệt không kéo dài quá lâu. Có lẽ lưu ngươi lại đối với ta mà nói cũng có chỗ hơi tốt. Nhưng khiến cho ta trong thời khắc phải dè chừng đối với một kẻ trong lòng bất chính thì thật sự rất khó chịu.

- Trong lòng bất chính?

Thần Dạ thất cất tiếng cười rồi nói:

- Phong cô nương, không phải ta trong lòng bất chính để ngươi cảm giác không được thoải mái. Chỉ sợ là, đối với ta thì từ đầu đến cuối ngươi vô phương an tâm chứ? Ha ha!

- Tiểu hỗn đản, ngươi muốn chết?

Phong Tam Nương không kìm nổi tức giận!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK