Mục lục
Đế Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uy lực của Bản Nguyên Chân Hỏa lại há là nói một chút đơn giản như vậy!

Có điều sau một lát, Thần Dạ lại một lần nữa nhíu mày lại.

Bản Nguyên Chân Hỏa mặc dù đã điên cuồng thịnh nộ đến trình độ cao nhất, cũng là làm cho không gian đều đang run rẩy bị xé rách. Tuy nhiên, trận pháp bao phủ tại thiên địa này phảng phất là vẫn sừng sững ở ngoài không gian.

Cho nên, bất luận Bản Nguyên Chân Hỏa đốt cháy như thế nào, trận pháp dĩ nhiên vẫn còn.

Đạt tới loại tình trạng này, thì trận pháp này cũng không phải trong lòng người bình thường có thể tưởng tượng ra được như vậy.

Thần Dạ từng chứng kiến lão gia tử thi triển trận pháp. Hoặc trận pháp dùng người, hoặc trận pháp dùng vật, cho dù là loại trận pháp nào thì so sánh giữa chúng với nhau đều là tương sanh tương khắc. Cũng có trận nhãn và đầu trận tuyến, hơn nữa, cho dù Hư Vô lúc ẩn lúc hiện như hiện tại vậy, nhưng nhất định sẽ có sơ hở.

Không có trận pháp hoàn mỹ, dù sao, nó không phải được xây dựng nên từ từ năng lượng Huyền Khí.

Trận pháp ẩn nấp trong không gian, không tìm ra được đầu trận tuyến cùng trận nhãn thì tự nhiên không thể nào hạ thủ. Như vậy, trước đó liền nhất định phải khiến cho đại trận hiện hình. Nếu không, căn bản là không phải lúc phá vỡ được nó.

Nhưng phải làm như thế nào, mới có thể khiến cho đại trận hiện hình?

Tử Huyên làm như vậy mà đều là vô phương làm được. Vậy ta phải làm như thế nào, mới có thể làm được?

Thần Dạ để tay lên ngực tự vấn lòng mình, cả người đều trầm lặng đi.

Ở không gian phía trước, Hỏa Diễm ngập trời, nhiệt độ cao cực nóng đã là làm cho không gian xảy ra sự uốn éo vặn vẹo cùng mơ hồ ở trình độ cao nhất. Mà ngay cả bóng dáng của Tử Huyên thì giờ phút này, mắt thường nhìn cũng không cách nào thấy rõ.

- Trận pháp, là một loại phương thức bố trí để làm dễ dàng cho việc mọi người cùng hành động trong chiến tranh!

- Ngoài chiến tranh ra, sử dụng trận pháp thường dùng để phòng ngự và mê hoặc người khác!

- Những loại này là trận pháp thô thiển. Còn những trận pháp có uy lực kinh người thì đều phải kết hợp cùng hoàn cảnh không gian, sau đó có ngoại vật hỗ trợ !

Trong đầu Thần Dạ, nhớ lại từng câu từng câu mà lúc còn bé đã được lão gia tử chỉ bảo binh pháp cho bọn họ.

Tuy nhiên, vào lúc hắn lục lại tất cả những gì mà lão gia tử dạy bảo thì lại phát hiện, những lời lão gia tử nói hoàn toàn là căn cứ kinh nghiệm có được sau mấy chục năm trên chiến trường.

Bày trận như thế nào, phá trận như thế nào.v..v... Những thứ này, tất cả đều là căn cứ vào hoàn cảnh gặp phải mới bắt đầu phát huy. Mặc dù là sớm chuẩn bị trước thì cũng đều là kết hợp với tình huống thực tế.

Những lời lão gia tử giảng, cùng với tình cảnh hiện tại gặp phải, không có chút xíu chỗ nào có khả năng trùng hợp.

Thần Dạ gắt gao mặt nhăn mày nhó !

Tử Huyên vô phương làm cho đại trận hiện hình. Nếu đổi là hắn thì càng không có khả năng làm được... Chẳng lẽ, lại phải ở chỗ này thêm một đoạn thời gian rất dài ? Mà nếu như không tìm được bí quyết, thì thời gian ngắn dài cũng không có nửa phần quan hệ với việc có phá trận được hay không.

Thần Dạ thở ra một hơi thật dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Hắn muốn cưỡng bức khiến cho chính mình trước hết tỉnh táo lại, nếu không cửa ải này thật sự vô phương qua nổi.

Hỏa Diễm đầy trời bắt đầu càng tỏ ra điên cuồng thịnh nộ, không gian đã là cực kì uốn éo vặn vẹo.

Tuy nhiên, đây là ảo cảnh trong đại trận. Cho dù ngươi có đốt cả không gian thành Hư Vô mà đại trận không hiện không phá, thì trước sau vẫn là vô phương đi ra ngoài.

- Tử Huyên, đừng lãng phí sức lực nữa !

Thần Dạ trầm giọng quát lên, tức thì đi một bước mà bước vào trong Hỏa Diễm.

Thấy Thần Dạ đi vào, Tử Huyên cố nén sự không cam lòng, vội vàng thu hồi lại Hỏa Diễm. Với gương mặt tái nhợt, nàng nhìn hắn mà thở phì phò hỏi:

- Ngươi có biện pháp nào tốt ?

Với sự tiêu hao vừa rồi, ngay cả Tử Huyên cũng không chịu đựng nổi. Thần Dạ vươn tay, sau khi lau khô giọt mồ hôi trên trán nàng, trong nụ cười khẽ của hắn có xen lẫn một cơn ớn lạnh:

- Không có biện pháp, nhưng ta cũng muốn thể nghiệm một phen, xem thử uy lực của đại trận này !

Vừa nói, Thần Dạ từ từ đi về phía trước. Sau khi đi được mấy bước thì bỗng nhiên dừng lại, từ trong thân thể, ánh sáng xanh lóng lánh tuôn trào dữ dội ở trên không trung, hóa thành một cây trường cung cùng một mũi tên nhọn.

Chỉ trong một cái chớp mắt, mũi tên nhọn xé gió phá không, bắn thẳng đến không gian phía trước!

- Hả ?

Thần Dạ đột nhiên nhíu nhíu mày. Vào lúc mũi tên nhọn mang theo uy lực xé gió bay ra, hắn cảm ứng được, không gian chung quanh phảng phất có được năng lực nuốt chửng. Điều đó khiến công kích của hắn có uy lực càng ngày càng yếu, cuối cùng hóa thành hư ảo.

Nói như vậy, trừ phi phải có đủ lực lượng để một lượt phá vỡ không gian thì có lẽ mới có khả năng tiếp xúc với đại trận vô hình. Nói cách khác, coi như là liều mạng thì cũng đều không thể đi ra ngoài.

Tồn tại như Tử Kim Song Dực Sư mà đều bị lưu ở bên ngoài cung điện để trông coi đại môn. Điều đó đã là làm cho người ta biết, bước khiêu chiến tiếp theo phải là càng khó khăn hơn.

Tuy nhiên, thứ hiện nay gặp lại thì cũng khiến cho Thần Dạ không có dự liệu đến.

Với tu vi của người thần bí kia, nếu đại trận do người đó tự mình trang bị dựng ra, thì nhìn khắp cả thiên hạ, e là người có thể mạnh mẽ phá hủy đại trận cũng sẽ không quá nhiều. Mà ở trong số đó, thì căn bản sẽ không bao gồm Thần Dạ hắn.

Nên làm cái gì bây giờ?

Trong lòng Thần Dạ dần dần sốt ruột hơn.

Nếu như vẻn vẹn chỉ là bị vây khốn, thì tình thế vẫn còn khá hơn một chút. Dù sao có thời gian, có khả năng từ từ suy tư, nói không chừng sẽ có biện pháp. Nhưng bên trong không gian này, không khí thập phần loãng, không đủ để chống đỡ cho ba người hô hấp trong thời gian quá lâu.

Thời gian mà kéo dài tiếp tục như vậy, thì tính mạng của ba người đều sẽ có nguy hiểm.

Nếu như truyền đi ra ngoài. Một người cao thủ Lực Huyền, một người Võ Giả Thông Huyền, lại có thêm một tiểu yêu nghiệt, ba người chết kiểu này, không phải là bị người ta giết chết, mà là chết tươi vì bị ngạt hơi. E rằng cũng phải làm cho người ta cười đến rụng răng.

Thần Dạ chau mày, trong đầu hồi tưởng lại hết ý nọ đến ý kia. Hắn cố nhớ lại những gì ngày đó lão gia tử đã từng nói qua vào lúc truyền thụ binh pháp cho các huynh đệ.

Thời gian từ từ trôi qua. Không biết qua bao lâu, hắn cũng không nhìn xem trạng thái của mẹ con Tử Huyên. Nhưng giờ này khắc này, chính hắn cũng thấy hô hấp đều đã bắt đầu thở gấp hẳn lên. Rất rõ ràng, tốc độ tiêu hao năng lượng Huyền Khí trong đan điền đều đã nhanh phảng phất như trong lúc đang đại chiến cùng người khác.

Chính mình đều còn như vậy, Linh Nhi thì đã ra sao?

Thần Dạ cố gắng không để cho chính mình bị hoàn cảnh làm ảnh hưởng, nhưng trong lòng hắn giờ phút này đã là không bình tĩnh nổi nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK