Quân đội mà Thần gia khống chế, hoàng đế đều tìm kiếm nghĩ cách thẩm thấu vào, trong 30 vạn đại quâ chinh phạt Đại Thương Hoàng Triều sao lại không có người của hoàng đế cho được.
Có người hoàng đế ở đó, cho dù phụ thân lựa chọn vào lúc đó hợp tác với Đại Thương Hoàng Triều, nhưng sao có thể đơn giản giết sạch 30 vạn đại quân được, hơn nữa ngay cả một người sống cũng không có.
Nếu không có người kiềm chế, hoàng đế sẽ không lo lắng, phụ thân Thần Sư sẽ thừa cơ sửa 30 vạn đại quân này thành họ Thần sao? Nếu thật sự không có, phụ thân cần gì phải giết sạch những binh sĩ tinh nhuệ kia, thu cho mình dùng để đối phó hoàng thất, chẳng phải rất tốt sao?
Nhiểu điểm nghi ngờ cực lớn khiến Thần Dạ tin tưởng, sau lưng chuyện này tất có bóng dáng của hoàng đế.
Cho nên sau khi trọng sinh mà đến, Thần Dạ đã xem hoàng thất là địch nhân lớn nhất.
Vẫn cho là còn thời gian, nhưng tuyệt đối thật không ngờ. . . . Chuyện từng xảy ra ở kiếp trước giờ lại xảy ra, nhưng sớm hơn ba năm.
- Tô thúc thúc!
Thần Dạ bỗng nhiên trương mắt, trong mắt, vô tận hàn mang như sóng nước bắt đầu khởi động lấy:
- Truyền mệnh lệnh của ta, bắt đầu từ lúc này, mặc kệ chuyện gì xảy ra, những chưởng khống giả thực tế các ngươi nhất định phải đè ép xuống tất cả mọi lời đồn đãi nhảm nhí, thậm chí hỗn loạn, tất phải khiến mỗi một người đều biết, Thần gia, vẫn là Thần gia!
Thần Dạ còn nhớ rõ, sau khi chuyện phụ thân phản bội được truyền ra, trong quân đội trung với Thần gia có ảnh hưởng tồi tệ cỡ nào, rất nhiều người, đều đang hoài nghi lập trường của bọn hắn có đáng hay không
Ngày nay chuyện còn chưa chuyển biến xấu tới mức kia, bởi vậy Thần Dạ muốn sớm để những người này dự phòng một chút.
- Vâng!
Tô Lập trầm giọng đáp, trong lòng của hắn đã có cách nghĩ bất an.
- Kế tiếp, tất cả ý chỉ của hoàng đế các ngươi đều không cần để ý tới, vô luận là phụng mệnh vào kinh cũng tốt, hay là dời cương vị cũng tốt, đều không cần quản đến hắn làm gì!
Đêm Thần gia bị diệt, người chết, không chỉ có những người Thần gia mà còn có rất nhiều tướng lĩnh thuần phục Thần gia nữa.
Nhìn qua Tô Lập, Thần Dạ âm thanh lạnh lùng nói:
- Bắt đầu từ bây giờ phải chuẩn bị chiến tranh, nếu không mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được hành động thiếu suy nghĩ, nếu mệnh lệnh của ta vừa đến, Tô thúc thúc, thỉnh chuyển cáo các vị thúc thúc, đến lúc đó, chính là thời khắc quyết một trận tử chiến với hoàng thất!
Thần gia có thể rời khỏi sân khấu Đại Hoa Hoàng Triều, nhưng điều kiện tiên quyết là, nhất định phải cùng hoàng thất phân ra sinh tử, chuyện thả hổ về rừng, hoàng thất tuyệt đối sẽ không làm, Thần Dạ hắn cũng sẽ không làm.
Mặc dù Thần gia có thể lui, nhưng vì tất cả mọi người thuần phục Thần gia, phải giành lấy một tương lai tươi sáng!
Nếu như là kiếp trước, vẫn còn đến ba năm thì Thần Dạ có nắm chắc, bằng vào thiên phú của hắn, đủ để tăng tu vị lên đến một tình trạng khiến cho hoàng thất không dám có chút cách nghĩ với Thần gia!
Có lẽ chính vì nguyên nhân này mới khiến cho hoàng đế hành động sớm a?
Bởi vì không đủ thời gian, Thần Dạ không có khả năng dùng thực lực của mình đi chấn nhiếp hoàng thất, như vậy, bọn người Tô Lập, những quần đội của Thần gia sẽ là một nhân tốt rất trọng yếu.
Nghe vậy, Tô Lập sắc mặt kinh hãi!
Cho tới nay, bọn người Tô Lập thuần phục Thần gia, tuy rằng bị hoàng thất nhiều mặt chèn ép, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ qua muốn quyết sinh tử với hoàng thất.
Bọn hắn tin tưởng, chỉ cần Trấn Quốc Vương ở đó, mặc kệ hoàng thất có thủ đoạn thế nào cũng khó mà tổn thương được đến bọn hắn nửa phần!
Hôm nay, Thần Dạ vậy mà nói. . . .
- Tô thúc thúc ta có lý do của mình!
Nhìn qua Tô Lập, Thần Dạ hờ hững nói:
- Nguyên nhân cụ thể, giờ ta còn không cách nào giải thích với ngươi, nhưng thỉnh ngươi tin tưởng, đồng thời cũng nói cho các vị các thúc thúc, chuyện lần này có lẽ sẽ là ngòi nổ khiến Thần gia quyết liệt với hoàng thất. Ta nếu không sớm chuẩn bị sẵn sàng, như vậy, chẳng những Thần gia gặp nguy hiểm, mà mọi người các người cũng không thoát khỏi kiếp nạn này đâu.
Trong thời gian ngắn, Tô Lập không thể nghĩ ra Thần Dạ sao lại nói như vậy, theo hắn thấy thì chỉ là chuyện Thần Sư nắm giữ ấn soái, sao lại nghiêm trọng như thế chứ.
Nhưng những nghi hoặc này, cũng không ảnh hưởng gì đến việc Tô Lập tuân theo mệnh lệnh đi làm.
Thần Dạ cực kỳ kính nể những người này, kiếp trước, sau sự kiện lần này, biết rõ vào kinh sẽ là đi chịu chết, nhưng tất cả mọi người vẫn đạo nghĩa không thể chùn bước, bước chân vào Đế Đô Hoàng Thành!
Lòng trung thành của bọn hắn, không cần hoài nghi!
- Tô thúc thúc, ta lập tức lên đường tiến đến Cửu Trọng Quan, ngươi phải nhanh chóng truyền lời của ta ra ngoài, nhớ kỹ, giờ đã đến lúc sinh tử tồn vong, không được phép nửa điểm qua loa.
- Thần Dạ, ta và Linh Nhi đi cùng ngươi.
- Không cần!
Thần Dạ quả quyết cự tuyệt, đây là phân tranh giữa Thần gia và hoàng thất, không muốn liên lụy Tử Huyên và Linh Nhi vào.
Tử Huyên tu vị tuy cường đại, nhưng nàng còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm, Độc đan, cũng không triệt để biến mất khỏi cơ thể Linh Nhi, đi theo mình, Linh Nhi cũng không có hoàn cảnh tốt để dốc lòng tu luyện, bản thân Thần Dạ cũng không dám cam đoan, phong ấn do khí tức thần bí lập ra có thể kiên trì bao lâu.
- Thần Dạ. . . .
- Tử Huyên, hãy nghe ta nói.
Thần Dạ nghĩ nghĩ, nói:
- Tử Huyên, ngươi cứ ở lại Đại Thiên Phủ, hiệp trợ Tô thúc thúc thống nhất hoàn toàn Đại Thiên Phủ, không chỉ riêng Lý gia, những võ giả khác, nếu có thể thu phục thì thu phục, nếu không. . . .
Thần Dạ mi tâm phát lạnh, đại loạn buông xuống, mỗi một chi quân đội, mỗi một tòa thành trì, đều phải một mực nắm trong tay.
Bằng không, đợi đến lúc chuyện phụ thân được truyền, có lẽ hoàng thất còn chưa động thủ, nhưng một ít người không rõ chân tướng có thể sẽ. . . . 30 vạn đại quân ah, liên lụy đến bao nhiêu người chứ?
- Tiểu thiếu gia, có nghiêm trọng như vậy sao?
Ý Thần Dạ Tô Lập đã hoàn toàn hiểu rõ, hắn là đang yêu cầu những người bọn hắn trong thời gian ngắn nhất, tạo ra nguyên một đám quốc trung chi quốc tuy nằm trong khống chế của hoàng thất, nhưng lại hoàn toàn độc lập!
Nghe vậy, Thần Dạ lạnh lùng cười cười:
- Ta cũng hi vọng là mình buồn lo vô cớ, nhưng tất cả, nếu không có gì ngoài ý muốn vậy thì đều sẽ trở thành sự thật. Tô thúc thúc, đến lúc đó ngươi sẽ biết, kỳ thật tất cả những gì ta làm cũng đã quá muộn một ít, cho dù sắp sửa xảy ra, nhưng ta cũng hi vọng mình đã đoán sai.
30 vạn người bị giết, những người vô tội đó, nếu thật sự là kết quả của tranh đấu cũng không khỏi quá mức tàn nhẫn đi
- Tốt rồi, ta đi trước, Tô thúc thúc, ngay lập tức đi làm, không thể chậm trễ, đây là quân lệnh!