- Ngươi nói ta có thể bắt đầu cuộc sống mới, có được ngày mai hoàn toàn mới không?
Tử Huyên ôn nhu hỏi.
- Đương nhiên!
Thần Dạ cười nói:
- Trừ phi ngươi không muốn!
- Ta làm sao không muốn?
Giọng của Tử Huyên càng thêm nhu hòa, cúi đầu, trong con mắt đầy phong tình vạn chủng, bắt đầu mang theo tình ý không muốn ai biết, thực sự chỉ hiện ra một lát là biến mất.
Trong nội tâm nàng hiểu có một số việc là quá xa vời, nhưng có một số việc là vĩnh cửu chỉ có thể để ở trong lòng. Hạnh phúc cả đời không phải có được, chỉ lặng lặng ở cùng là đủ!
- Nương, đại ca ca, ta... Các ngươi sao thế?
Lúc này gương mặt Tử Huyên đỏ bừng, giống như tức giận và cười, mà Thần Dạ nhìn không chuyển mắt, nhìn thanh tịnh như đáy nước, kì thực là lưu luyến quên đường về.
Linh Nhi tuy nhỏ nhưng cũng có thể nhìn ra ba bốn phần.
- Không, không có gì, các ngươi tiếp tục ăn, ta đi nghỉ ngơi trước...
Tử Huyên vội vàng chạy đi, xấu hổ ah, lại bị con gái nhìn thấy...
- Đại ca ca!
- Ah, chuyện gì?
Thần Dạ giống như chưa khôi phục tinh thần lại, ánh mắt nhìn mãi cho tới khi thân ảnh Tử Huyên biến mất mới chậm rãi thu hồi lại.
Linh Nhi cười hì hì nói ra:
- Đại ca ca, có phải ngươi thích nương của ta không?
- Ân, ưa thích!
Điểm này Thần Dạ không phủ nhận, nữ tử kiên cường, xinh đẹp, khả nhân như vậy ai không thích?
Nhưng mà nhìn qua Linh Nhi tinh linh cổ quái, hắn giải thích nói:
- Ta nói ưa thích, không phải ưa thích như ngươi tưởng tượng đâu, chỉ thuần túy là một loại ưa thích...
- Nhưng rốt cuộc là thích hay không thích đây?
Linh Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, con mắt mang theo vui vẻ.
- Ha ha!
Thần Dạ xoa đầu nhỏ nhắn của Linh Nhi cười nói:
- Tá thích nương của ngươi thuần túy là nam nhân thưởng thức nữ nhân! Giống như ta thích Linh Nhi, hiểu không?
- Không hiểu!
Linh Nhi lắc đầu, nói:
- Sau khi ta hiểu chuyện, ta biết ngay có rất nhiều người ưa thích nương của ta, nghĩ muốn che chở nương của ta, thế nhưng mà ta chưa bao giờ nhìn thấy nương có biểu lộ như vừa rồi. Trông thấy nương hân hoan như vậy, trong nội tâm của ta kỳ thật rát cao hứng.
Thần Dạ lúc này cảm thấy đau xót, ôm Linh Nhi vào trong ngực.
Linh Nhi mới bảy tuổi đã nói ra như vậy, nàng nói một câu từ sau khi hiểu chuyện, câu này khiến Thần Dạ cảm thấy bị châm chọc lớn, bản thân hắn thời điểm bảy tuổi chỉ là đứa trẻ chưa hiểu chuyện mà thôi.
Linh Nhi sau câu đằng sau càng là bất đắc dĩ của nàng, nói ra bi thống của Tử Huyên!
Thần Dạ tuyệt đối tin tưởng những người khác ưa thích cũng không thưởng thức thuần túy như mình, mà hai mẫu tử này người có lẽ muốn che chở các nàng đang ở đâu, đi chỗ nào?
- Linh Nhi, đã qua, đều qua rồi.
- Đã qua rồi sao?
Linh Nhi thiên chân vô tà (*ngây thơ), giờ này khắc này có một loại thành thục và trưởng thành không hợp với tuổi.
Thần Dạ tâm thần run mạnh, hai tay không tự chủ được dùng sức một chút, nói:
- Có thể đã qua, có lẽ thời gian sẽ xóa đi tất cả, không cách nào phai mờ trí nhớ của một người, nhưng tương lai mỹ hảo thì nhất định sẽ xóa được bi thương và đau đớn của ngày xưa. Linh Nhi, tin tưởng ta!
Đêm yên tĩnh!
Đêm nay Thần Dạ không thể bình tĩnh tiến vào trong tu luyện, trong gian phòng khác Tử Huyên cùng Linh Nhi cũng thật lâu không tiến vào giấc ngủ.
- Nương, ngài ưa thích đại ca ca sao?
Trong bóng tối Linh Nhi nói:
- Ta nói ưa thích, không phải là thưởng thức, mà là ưa thích chân chính.
- Ưa thích!
Im lặng sau một hồi, Tử Huyên kiên định nói ra.
Trước mặt con gái còn nhỏ tuổi như vậy, nói những chuyện tình yêu nam nữ dường như không nên. Nhưng mẫu tử hai người sống nương tựa nhiều năm, chẳng bao giờ tới ngày mai sẽ có mặt trời hay không, cho nên trước mặt Linh Nhi thì Tử Huyên cũng không che dấu tình cảm và suy nghĩ chân thật của mình, cũng không có gì ngoài bệnh tình của Linh Nhi!
- Nương, vậy ngài có nên ở cùng một chỗ với đại ca ca koong? Ta không muốn gọi đại ca ca là đại ca ca...
- Linh Nhi!
Tử Huyên cảm xúc đột nhiên nổi lên sóng gió, nàng nói ra:
- Nương cũng muốn ở cùng một chỗ với đại ca ca, nhưng nương không thể ở cùng một chỗ với đại ca ca.
- Vì cái gì?
Thần sắc Tử Huyên hơi đắng chát, nhưng chợt nhu tình vạn chủng, nói khẽ:
- Đại ca ngươi ca là nắng sớm mới hiện, tương lai hắn sẽ đứng trên đỉnh thế giới này, mà ta chỉ là nắng chiều hoàng hôn, làm bạn bên cạnh hắn không phải là ta.
Lời này Linh Nhi nghe hiểu, tròng mắt của nàng sáng lên, nhưng lại xẹt qua một tia không cho là đúng.
- Nương, ngài từng cổ vũ ta, nói mọi thứ đều cần chính mình đi tranh thủ, chỉ có như vậy mới có được thứ mình muốn, mới có thể thủ hộ tốt thứ cần thủ hộ, cái gì...
- Đây là chuyện của hai người.
Tử Huyên phất tay đánh gãy lời của Linh Nhi.
Nghe vậy Linh Nhi giảo hoạt cười cười, nói:
- Nương, chúng ta lúc này quay về Khiếu Lôi Tông, kỳ thật vốn là không cần đại ca ca đến bồi bạn, nhưng mà nương lị đi cùng với đại ca ca, đừng nói cho ta biết trong Khiếu Lôi Tông có đồ vật gì đó cần thiết cho đại ca ca a!
- Chuyện phiếm đủ rồi, không còn sớm, nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải chạy đi.
Dù Tử Huyên không cố kỵ bàn luận chuyện gì đó với con gái, nhưng liên quan tới tình cảm của nàng, nàng vẫn xấu hổ không muốn nói nhiều.
Linh Nhi không thuận theo không buông tha:
- Hì hì, nương, ngài mang đại ca ca tới Khiếu Lôi Tông chính là cố ý để cho người khác biết rõ ngài trở về, không chỉ quay về tìm lại thứ thuộc về mình, quan trọng hơn là muốn cho tất cả mọi người nhìn thấy đại ca ca đúng không?
Thần sắc Tử Huyên trầm xuống, sinh ra vài phần áy náy, qua một lát sau nói nhỏ như muỗi kêu:
- Linh Nhi, ngươi trách nương không?
Linh Nhi lắc đầu, nghiêm nét mặt nói:
- Nương, ta hy vọng ngươi sau này được vui vẻ!
- Linh Nhi ngoan, cám ơn!
Tử Huyên lúc này trầm tĩnh lại, trong đôi mắt đẹp dịu dàng, kìm lòng không được có nước mắt chậm rãi chảy xuống!
Sáng sớm hôm sau khi ánh mặt trời chiều vào cửa sổ, chiếu sáng gian phòng thì Thần Dạ đang nhắm mắt cũng chậm rãi mở mắt, một đêm u sầu biến thành thành thục hơn nhiều.
Xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra ngoài, hắn nhẹ giọng nỉ non:
- Lúc này đi Khiếu Lôi Tông hy vọng có thể làm cho các nàng chính thức thoát khỏi.
Một tiếng than nhẹ qua đi, Thần Dạ xoay người xuống giường, rửa mặt một lần sau đó đi ra ngoài kêu mẫu tử Tử Huyên, một đoàn ba người đi ăn điểm tâm sau đó chạy đi.
Thời điểm ba người rời khỏi tửu quán thì ở góc tường đối diện tửu quán, lão khất cái giống như một đêm không có rời khỏi, lúc này cũng cõng đồ đạc và cầm chén bể thảnh thơi đứng dậy đi về phía trước.
Mà hướng hắn đi chính là hướng của Thần Dạ ba người rời đi.