Võ Cuồng hai mắt lập tức phát lạnh. Lão chuẩn bị lâu như vậy, không tiếc xấu mặt mà lưng cõng tai tiếng bêu danh để bày ra tư thế này. Chính là vì muốn bắt Thần Dạ và Phong Tam Nương. Mặc dù Phong Tam Nương còn chưa hiện thân, nhưng có một Thần Dạ cũng là không tồi.
Hắn đã đến đây rồi, vậy thì liền ở lại vĩnh viễn đi!
Mắt nhìn Thần Dạ phóng tới, ở giữa hai tay Võ Cuồng liền nhanh chóng ngưng tụ năng lượng Huyền Khí kinh người. Trong khoảnh khắc sau đó, tựa hồ vẫn còn cảm giác vẫn còn chưa an toàn nên từ trong cơ thể lão lại có một vật lao ra như tia chớp, trực tiếp xoay quanh Huyền Khí kia. Rõ ràng, tất cả Huyền Khí lại đều bị một vật kia hút lấy hết.
- Ong ong!
Trong nháy mắt hấp thu xong tất cả Huyền Khí, vật kia liền điên cuồng phóng đại, hóa thành một thanh trường thương đầy vẻ bá đạo. Hiển nhiên, đây là một kiện Linh Bảo phẩm chất không tồi.
Võ Cuồng tay cầm trường thương, lẫm liệt cười một tiếng rồi nhằm vào Thiên Đao đang bổ tới kia mà chém tới mãnh liệt.
Nhưng vào đúng thời điểm này, ở trên khóe miệng Thần Dạ cũng là xuất hiện một vết cong quỷ dị. Bước chân của hắn dừng phắt lại, tại trước người hắn có một đạo bóng dáng đen nhánh bắn xuyên mạnh về hướng Võ Cuồng.
Bóng dáng đen nhánh xuất hiện, một làn khói trắng nhàn nhạt nhanh chóng tỏa ra từ thân thể nó....
Gương mặt Thần Dạ vốn đang căng thẳng chợt thả lỏng ra. Mặc dù vật kia vẫn không thể hoàn toàn không thèm để ý tới ánh mặt trời chiếu, nhưng so với trước kia thì không nghi ngờ là tốt hơn rất nhiều. Quỷ Chân Nhân nói không sai, mức độ này, nếu mà nắm chắc thật tốt thì liền có khả năng sử dụng tùy theo ý mình.
Đương nhiên, còn phải tìm thời gian, tìm một cơ hội, để cho Quỷ Thi lại đón nhận một lần Lôi Kiếp, để cho nó hoàn toàn có khả năng không sợ hãi ánh mặt trời.
Bóng dáng đột nhiên mà tới cũng không khiến cho Võ Cuồng có chút xíu bối rối. Với tu vi cùng thủ đoạn của lão, thật sự cũng không cần kiêng nể Thần Dạ quá nhiều. Thế nhưng nếu như nói cho lão biết, bóng dáng đã xuất hiện ở trước người lão đại biểu cho gì gì đó thì Võ Cuồng giờ phút này, cần phải khóc không ra nước mắt.
Một thương kia, mang theo lực lượng với sức mạnh vô địch, liền hung tợn đâm đi ra ngoài. Thế nhưng bóng dáng kia không hề né tránh, làm Võ Cuồng cảm giác được chính mình có tốc độ quá nhanh, mà không phải một nhân tố nào khác.
- Keng!
Một tiếng va đập giòn tan vang dội. Giờ phút này, chẳng những là Võ Cuồng, mà chính cả Thần Dạ đều bị kinh ngạc cả kinh.
Quỷ Thi, ngay cả Lôi Kiếp của trời xanh cũng không có thể làm nó bị tan đi mất, huống chi là một kích này của Võ Cuồng. Mặc dù nói, Lôi Kiếp của trời xanh trong hai lần xuất hiện đều không phải trực tiếp nhằm vào Quỷ Thi mà đến, vì thế lực lượng tất nhiên không thể đầy đủ. Nhưng như vậy cũng để cho Thần Dạ rất yên tâm đối với năng lực của Quỷ Thi chống lại công kích va đập.
Đó cũng là nguyên nhân làm Thần Dạ trực tiếp để cho Quỷ Thi đi nghênh đón một kích toàn lực của Linh Bảo của Võ Cuồng. Hắn biết chắc Võ Cuồng không phá nổi phòng ngự của Quỷ Thi.... Nhưng không nghĩ tới, lực phòng ngự hiện tại của Quỷ Thi quả thực rất biến thái.
Một kích của Võ Cuồng không chỉ có không có tạo thành cho Quỷ Thi bất cứ thương tổn gì. Mà một thương kia lại hình như là đâm vào trên bề mặt thép tinh.
Quỷ Thi sau hai lền bị lực lượng Lôi Kiếp của trời xanh luyện hóa, không ngờ lại trở nên dũng mãnh nhiều như vậy sao?
Niềm vui bất ngờ thì niềm vui bất ngờ, Thần Dạ cũng không quên chính mình kế tiếp muốn gì. Hắn nhìn ra Võ Cuồng đang cực kì kinh hãi ở xa xa, hắn lạnh lùng cười một tiếng. Quỷ Thi này không chút khách khí nhằm thẳng vào ngực lão mà hung hăng nện một quyền.
- Bịch!
Lực lượng của Quỷ Thi quá cường đại, cơ hồ có khả năng sánh vai cùng cao thủ Thượng Huyền, cảnh giới Trung Huyền Tam Trọng như Võ Cuồng thì làm thế nào mà đối kháng được một kích của Quỷ Thi ? Cả người lão như con chim bị chặt đứt cánh, cực kỳ bi thảm bắn đi về hướng mặt đất ở phía sau.
Liền tại lúc Võ Cuồng lui về phía sau lúc, Thần Dạ đã phóng tới dữ dội. Ngay khi Võ Cuồng còn chưa rơi xuống đất, liền bị hắn xách ở phía sau lưng....
- Võ Cuồng lão nhi, thế nào, cảm giác như thế nào?
Không đợi Võ Cuồng trả lời. Sự thực, một kích này của Quỷ Thi không phải là muốn lấy mạng Võ Cuồng, mà là Thần Dạ giữ lão lại vì còn có chỗ trọng dụng nên không thể để cho lão bị chết. Mặc dù như vậy, hiện tại Võ Cuồng cũng đã rơi vào một trạng thái sống không bằng chết. Vồng ngực lão bị Quỷ Thi nện một quyền, cứ như thế xuất hiện một cái hố làm người khác nhìn thấy mà rất ghê người.
Mang theo Võ Cuồng, Thần Dạ rảo bước dài tiến lên. Ở bên trong, rất nhiều người, ngoại trừ Thu Chấn ra thì cao thủ hai nhà chỉ sợ đều hội tụ ở tại nơi này.
- Thần Dạ!
Tất cả mọi người, vào giờ khắc này, phảng phất như thời gian đình chỉ, Sắc mặt bọn họ ngoại trừ Thu Chấn ra thì đều kinh ngạc giống như thấy quỷ !
Võ Cuồng có tu vi thực lực như thế nào, Thu Chấn lại biết hết sức rõ ràng. Mặc dù là lão, cũng không có nắm chắc tất thắng.
Mà nay, lão đối thủ kì cựu cùng chính mình không phân cao thấp này, lại chỉ trong thời gian mấy cái hô hấp ngắn ngủi mà đã trở thành tù nhân của người ta. Hơn nữa, dáng vẻ kia của Võ Cuồng hiển nhiên là đã cách cái chết không xa.
Đây là có chuyện gì, chỉ trong một đoạn thời gian mà tu vi của Thần Dạ kia lại có khả năng thăng tiến đến tình trạng như thế?
- Hiện nay, các ngươi có khả năng thả La Linh cô nương rồi chứ ?
- Các vị, có khả năng thả La Linh cô nương ra chưa ?
Nhìn thấy một đám người kia, Thần Dạ nhàn nhạt cười, chỉ là nụ cười ân cần này, rơi vào trong mắt bọn họ thì lại đáng sợ như ác ma.
- Thả, thả, ngươi đừng tiếp tục gây tổn thương cho quán chủ đại nhân của chúng ta !
Ở trong Cuồng Đao Quán, lập tức có một người chạy về hướng hậu viện.
- Không thể thả !
Thu Chấn phục hồi tinh thần lại, đưa tay chặn người kia lại mà quát:
- La Linh không thể thả....
- Ông nội của ta ở trong tay hắn, không tha La Linh, ông nội của ta liền mất mạng.
Võ Thiên Kỳ ra mặt, chuyện liên quan tới sinh tử ông nội của hắn, nên giờ phút này hắn cũng phẫn nộ quát với Thu Chấn.
Thu Chấn vội vàng nói:
- Ngươi nghe lão phu nói, với thực lực ông nội của ngươi mà đều bị Thần Dạ bắt. Ngươi ngẫm lại xem, nếu như thả La Linh ra, thì những người chúng ta đây chẳng phải là đều phải chết hết sao.
- Vậy làm sao bây giờ, ta cũng không thể trơ mắt nhìn ông nội của ta chết đi?
Thu Chấn căm hận nói:
- Chỉ cần La Linh vẫn còn chúng ta trong tay, Thần Dạ kia cũng không thể đại khai sát giới. Ít nhất, mạng của chúng ta đều còn giữ vững được. Về phần ông nội của ngươi, coi như lão phu hỏi một câu không trúng thì vẫn nghe thử. Võ Thiên Kỳ, ngươi là nguyện ý ông nội của ngươi chết, hay là tất cả mọi người chúng ta nơi này cùng chết. Hoặc là, ngươi cũng nguyện ý cùng chết theo ông nội của ngươi ?