Tương tự là thế lực cấp bậc ngũ đại bá chủ ở Đông Vực,nếu là đặt ở Trung Vực thì nhiều nhất chỉ là thế lực hạng hai...
Sau một lát im lặng,Thần Dạ lại chợt hỏi:
- Ta từng đánh nhau mấy lần cùng người của Tà Đế Điện các ngươi.Bọn họ đều hấp thu máu huyết sinh linh đã chết. Đó là để dùng cho chính mình hay là ?
- Đó là công pháp đặc biệt của Tà Đế Điện chúng ta.Vào lúc nguy cơ,có khả năng hấp thu máu huyết của người khác để thăng tiến thực lực, có tác dụng bảo vệ tính mệnh,đây là thứ nhất. Chúng ta hút lấy máu huyết kỳ thật cũng đều bảo tồn cho tốt để sau đó nộp lên.
Tà Vọng không chút nghĩ ngợi mà thốt ra, lập tức lại nói bổ sung:
- Mấy người chúng ta đây kì thật cũng không biết, đến tột cùng trong điện cần nhiều máu huyết như vậy để làm cái gì, chỉ là chấp hành mệnh lệnh mà thôi.
- Như vậy, các ngươi là trực tiếp giao nộp vào trong điện, hay là ?
Thần Dạ lại hỏi nữa.
Tà Vọng đáp:
- Mỗi một lần, chúng ta đều cũng có một hai nhiệm vụ như thế. Sau khi hoàn thành thì có thể đi tới phân điện ở gần nhất để giao nộp. Còn về phần tác dụng đích thực thì ta thật sự không biết.
- Phân điện?
Thần Dạ nhướng mày, hỏi:
- Còn có phân điện sao?
- Đúng vậy !
- Nói qua một chút về tình hình phân điện đi!
Thần Dạ lạnh lùng nói. Ở trên vẻ mặt đã có ý đồ hủy diệt đến tột cùng.
Mắt thấy Tà Vọng còn có chỗ do dự, Thần Dạ điềm nhiên nói:
- Ngươi đã lọt vào trong tay của ta, không có khả năng lại có cơ hội trở lại Tà Đế Điện. Vì thế bí mật gì gì đó, ngươi thật sự không có gì mà cần phải giữ gìn nữa.
Nghe vậy, Tà Vọng cắn răng mà nói với vẻ bất đắc dĩ :
- Tổng cộng có bốn đại phân điện, phân bổ tại bốn đại xứ sở.Ở trong mỗi một phân điện đều có được vài vị hộ pháp đại nhân tọa trấn. Thực lực của họ không phải các thế lực bá chủ ở các khu vực có khả năng muốn so sánh. Mà nhiệm vụ của chúng ta chính là thu thập thêm máu huyết !
- Cho nên, những nơi có phát sinh đại chiến thì đều có bóng dáng của chúng ta. Chỉ có điều là, không người biết được mà thôi.
Mỗi một xứ sở khu vực cũng có?
Niệm Thần và Tần Tân Nguyệt bọn họ cảm giác một sự vô lực sâu sắc.
Bất kể là Kiếm Tông hay Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu thì đều tự nhận, tại Bắc Vực coi như là một trong các thế lực cường đại nhất. Thế nhưng những năm gần đây, bọn họ cũng chưa bao giờ được nghe qua, rằng ở trong cùng xứ sở vẫn còn ẩn nấu một thế lực hơn xa bọn họ ?
Hàng mi Thần Dạ nhăn tít mà vội hỏi:
- Gần đây Tà Đế Điện các ngươi có hành động gì lớn không ?
Thần Dạ đích thực muốn biết, là ở Đông Vực có hành động đại quy mô nào đó hay không !
Tà Đế Điện tại bốn đại xứ sở đều lan truyền ra tin tức về Thần Dạ hắn.Với đầu óc của đám người Lăng Tiêu Điện Tiêu Lang Anh,nếu như nghe được tin tức kia, thì cũng không phải chuyện tốt gì đối với Thần Dạ.
Như vậy, Lăng Tiêu Điện cũng rất có khả năng, mượn cơ hội này để làm một chút đại sự.
Hai thế lực lớn Hạo Thiên tông, Thần Hiên Môn thì Thần Dạ cũng không phải quá lo lắng. Dù sao thân là thế lực bá chủ,nội tình cũng rất hùng hậu, nên ngay cả phân điện Tà Đế muốn hủy diệt thì cũng không phải đơn giản như vậy.
Thế nhưng các thế lực như Phong gia kia thì có thể bị nguy hiểm đích thực.Nếu như Lăng Tiêu Điện thông đồng cùng phân điện của Tà Đế Điện,như vậy, đối tượng đầu tiên muốn hạ thủ sẽ là Phong gia bọn họ. Mà đến lúc đó, Hạo Thiên tông và Thần Hiên Môn chưa chắc sẽ có đủ lực lượng đi bảo vệ bọn họ.
Coi như là Tà Phong, cũng không nhất định có thể đủ sức làm được!
Sau khi suy nghĩ, Tà Vọng lắc đầu, đáp:
- Trong một năm gần đây, hành động lớn nhất chính là thông báo về tên tuổi của Thần Dạ ngươi, chứ cũng không có những chuyện gì khác.
Thần Dạ có hơi thở phào nhẹ nhõm, một lát sau hỏi thêm:
- Ngươi nói cho ta biết, phân điện Tà Đế ở Bắc Vực nằm tại nơi nào?
Ở chỗ sâu trong ánh mắt của Tà Vọng,lập tức lóe lên một vẻ tức tối nham hiểm, nhưng hắn lập tức không giấu diếm chút nào mà nói:
- Ở vùng đất cực xa về phía bắc của Bắc Vực có một chốn tên là khu vực Thiên Khí Chi Địa.Đó là vị trí tổng bộ.
Thần Dạ chợt quay sang nhìn Niệm Thần, nàng nhẹ nhàng gật đầu, rõ ràng là hiểu ý của Thần Dạ.
Trước kia thì không biết ở Bắc Vực này có phân điện của Tà Đế Điện.Mà nay đã biết, ngay cả khi vẫn còn không đủ thực lực đi đối phó, thì cũng có thể đề phòng.
- Những điều ngươi nói,hy vọng không có sự giả dối trong đó.Nếu không phải như thế thì ngươi sẽ biết, sau này ngươi sẽ có kết quả như thế nào.
Thần Dạ cười lạnh một tiếng, vẫy tay phong bế Thiên Địa Hồng Hoang Tháp lại rồi lập tức thu hồi. Sau đó hắn nặng nề thở ra một hơi, rồi nói với mấy người Niệm Thần:
- Các ngươi cũng biết đủ nhiều rồi. Tiếp theo ta sẽ đi tới Cấm Kỵ Hạp Cốc,mọi người liền chia tay ở chỗ này đi?
- Không được, ta muốn đi cùng chàng.
Niệm Thần nói như chém đinh chặt sắt.
Thần Dạ cười cười. Đang lúc muốn nói cái gì đó thì hai mắt đột nhiên tối sầm, hắn cũng không nhịn được nữa mà cả người lăn đùng ra trên mặt đất.Hắn đã đạt đến cực hạn.
- Thần cô nương, Thần công tử hắn thế nào.
Từ ngày Thần Dạ ngã lăn té xỉu thì thời gian đã trôi qua năm ngày.Trong những ngày này,Thần Dạ phảng phất như một Hoạt Tử Nhân ( người thực vật). Ngoại trừ hô hấp yếu ớt ra thì còn lại đều không tồn tại một điểm nào đặc thù cho sự sống.
- Rất không tốt.
Niệm Thần hạ giọng nói nhỏ. Mấy ngày nay, nàng suốt ngày suốt đêm canh giữ ở bên cạnh Thần Dạ,để có thể cảm ứng được rõ ràng nhất tình trạng thân thể của hắn. Ngoại trừ những chỗ có thể thấy được bề ngoài thì bên trong thân thể của hắn càng gay go hơn.
- Trận chiến ấy, Thần Dạ tiêu hao quá nhiều, cũng vận dụng lực lượng quá nhiều nên hiện nay hôn mê bất tỉnh. Cũng là vừa lúc để cho hắn nghỉ ngơi một phen thật tốt.Thần cô nương, ngươi không cần lo lắng nhiều hơn.
Tần Tân Nguyệt nói an ủi.Thân là cao thủ Hoàng Huyền, so sánh trong ba người Niệm Thần thì hơn ai hết bà là người có thể nắm chắc được nhất cử nhất động của Thần Dạ.
- Ta biết, Thần Dạ hắn không có việc gì. Nhất định sẽ không để cho chính hắn có việc, ta cũng sẽ không để cho hắn có việc.
Niệm Thần thành khẩn thề thốt, giống như thần linh đang xét xử.
- Thần cô nương, ngươi cứ đi nghỉ ngơi trước đi. Bản thân ngươi cũng có vết thương trên người....
Tôn Vĩ và Hoàng Vũ đều bị cảm động vì sự si tình và nỗ lực của Niệm Thần.Thế nhưng đồng thời thì cũng cảm thấy tiếc nuối và đau lòng cho công sức nỗ lực này, bởi rốt cuộc nó sẽ không đem lại được cái gì.