Mục lục
Đế Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thường Vị Nhiên còn chưa nói dứt lời, một ngụm máu tươi của Thần Dạ phun ra, thân thể của hắn để cho hắn hiện tại ngay cả nửa quỳ cũng đã không cách nào làm được.
- Thần Dạ, Thần Dạ!
Nhìn Thần Dạ sắp sửa hôn mê, Thường Vị Nhiên liên tục bước lên phía trước, đem hắn dần dần ôm vào trong ngực mình, nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy Thường Vị Nhiên đột nhiên cảm thấy Thần Dạ thật ra thì bộ dạng rất dễ nhìn.
Ngũ quan góc cạnh rõ ràng, tác phong cường thế lại trọng tình trọng nghĩa, cộng thêm một cỗ kiên trì vĩnh viễn không chịu thua, nam tử như vậy rất dễ dàng để cho nữ tử hơi bị mê muội.
- Ta rốt cuộc là đang suy nghĩ gì?
Thường Vị Nhiên kinh ngạc cả kinh, chỗ sâu trong hai cái đồng tử có một luồng sát cơ mờ mịt lặng lẽ hiện ra, lòng bàn tay của nàng dần dần giơ lên.
Nhưng thủy chung sát cơ cũng không rời khỏi hai mắ nàng, tay nàng cũng là đặt ở bên khóe miệng của Thần Dạ giúp hắn lau đi vết máu, động tác cực kỳ ôn nhu giống như là một tiểu nữ tử đang hầu hạ trượng phu.
Một lát sau Thường Vị Nhiên lấy ra hai đóa kỳ hoa kia, đem một đóa lớn hơn nhẹ nhàng bỏ vào trong ngực Thần Dạ, cúi xuống ghé vào tai hắn nói:
- Hoa khai tịnh đế, nam chính là ngươi, nữ chính là ta, ngươi phải hảo hảo chiếu cố nó, ta nhưng là tùy thời đều muốn tới kiểm tra nha.
- Ngươi nói, nếu như sau này ta thật tổn thương tới ngươi, ngươi liền sẽ đích thân giết ta, nhưng mà nếu như ta để cho ngươi động tình với ta, đến khi đó ngươi còn nhẫn tâm giết ta sao?
- Thần Dạ, ngươi sẽ động tình đối với ta sao?
Nụ cười nhàn nhạt mang theo phiền muộn lưu lại ở trong sơn cốc, mà người đã đi xa khỏi sơn cốc!
Chỗ sâu hoàng cung, cho dù là bầu trời lạnh lẽo cũng sẽ không thấy có quá nhiều hiu quạnh, bởi vì nơi này là hoàng cung, chỉ cần Đại Hoa hoàng triều còn như mặt trời ban trưa, như vậy hết thảy tâm tình mặt trái ở trong hoàng cung liền vĩnh viễn không nhìn thấy được.
Nếu có, đó cũng chỉ là minh tranh ám đấu của nội bộ hoàng gia!
Nhưng mà tranh đấu này bất kể là Hoàng đế cơ trí như thế nào cũng đều là không ngăn được, thân ở hoàng gia, lúc sinh ra thân phận và địa vị liền đã ở trên xa người khác, như vậy tự nhiên cũng phải thừa nhận loại cảm giác bất đắc dĩ mà vô số người bình thường không cảm giác được.
- Công chúa điện hạ!
Thấy nữ tử che mặt đi vào cung điện, thần sắc của Huyền Lăng công chúa hơi động một chút nói:
- Đại sư tỷ không đắc thủ?
- Đúng!
Nữa tử che mặt đã đổi quần áo, trên mặt mang theo cũng không phải là mặt nạ màu đen, biến thành một cái khăn lụa màu xanh nhạt, mặc dù như cũ làm cho người ta không thấy rõ ràng dung mạo của nàng nhưng mà đường viền kia liền để cho người ta thấy được đây tuyệt đối là một tuyệt sắc mỹ nữ không thua gì Huyền Lăng công chúa.
Mi tâm của Huyền Lăng công chúa nhíu chặt lại nói:
- Lấy tu vi của Càn Vô Tâm cũng không thể ngăn chặn được ngươi, hay là bọn họ đã sớm có chuẩn bị, biết bổn cung sẽ phái người đi giết Trường Tôn Nhiên?
- Không phải là Càn Vô Tâm, lại càng không phải là Tà Dương môn phái thêm cao thủ tới, mà là ta gặp Thần Dạ cùng nàng ở chung một chỗ.
Thanh âm của nữ tử che mặt có chút bất đắc dĩ.
Thanh âm của Huyền Lăng công chúa liền lạnh lại:
- Nàng thật là to gan a, thế nhưng lại đi tiếp cận Thần Dạ, nàng chẳng lẽ sẽ không sợ thân phận chân thật của nàng bị lão vương gia biết được?
Nữ tử che mặt cười khổ nói:
- Đáng tiếc Thần Dạ cũng không biết, hơn nữa còn dùng sức bảo vệ nàng, nếu không ta hôm nay có thể giết nàng rồi.
- Thần Dạ a, ngươi cả đời thông minh sẽ không phải phạm hồ đồ vào lúc này chứ? Ngươi thật đúng là bị dung mạo của Trường Tôn Nhiên kia hấp dẫn rồi?
Thần sắc của Huyền Lăng công chúa cũng không khỏi có mấy phần khổ sở, sau khi trầm mặc một lát nói:
- Nữ nhân kia chính là một con rắn độc, cần nghĩ một cái biện pháp để cho Thần Dạ biết thân phận chân chính của nàng mới được.
- Thật là khổ não!
Huyền Lăng công chúa cả giận nói:
- Lại không thể trực tiếp nói cho hắn biết, nên làm cái gì bây giờ?
Thấy vẻ mặt hiện tại của Huyền Lăng công chúa, nữ tử che mặt thất thần rồi, sau một hồi lâu mới hỏi:
- Công chúa, thật ra thì Thần Dạ cũng là đại địch của hoàng thất, nay thiên cơ đã rất tốt, ta nhưng đem cả hai người bọn họ đều giết, tại sao công chúa lại giao phó Thần Dạ hắn không thể giết?
Nghe vậy, Huyền Lăng công chúa nhẹ thở dài nói:
- Đại sư tỷ, ngươi hẳn là rõ ràng, ta vì sao phải ở trước mặt người ngoài giả dạng làm một cái bộ dáng ngu ngốc đi?
Nữ tử che mặt gật đầu, nàng đi theo Huyền Lăng công chúa nhiều năm sao lại không biết?
Huyền Lăng công chúa nói:
- Năm đó nghe theo lời của mẫu hậu, ta cố ý trượt chân xuống nước, sau đó thành bộ dạng hiện tại ở trong mắt người khác.
- Sau khi chính mình trở thành ngu ngốc, những năm gần đây những người nịnh bợ ta đều không có, người sủng ái ta...
Huyền Lăng công chúa khổ sở cười một tiếng nói:
- Cũng là không có, ngay cả phụ hoàng, Đại sư tỷ, phụ hoàng cũng có một thời gian rất dài không nhìn đến ta đi?
- Công chúa điện hạ...
Huyền Lăng công chúa phất tay một cái nói:
- Ta chỉ có thể làm như vậy mới có thể bình yên vô sự, tự do tự tại mà sinh tồn được, thói đời nóng lạnh hoặc là lòng người không chân thành, điểm này ta ở lúc còn nhỏ liền đã hiểu được rồi, chỉ là một lần cảm thán, ngươi không cần lo lắng.
- Nhưng ta vạn vạn lần không nghĩ tới, đối mặt với kẻ ngu ngốc như ta, Thần Dạ không chỉ không có nửa phần ghét bỏ, ngược lại còn thường xuyên vào cung chơi với ta, bồi tiếp ta nói chuyện, mang ta giải sầu...
Ký ức của Huyền Lăng công chúa thoáng cái liền trở lại.
- Ta cùng Thần Dạ ca ca xấp xỉ tuổi nhau, hơn nữa hai người từ nhỏ đều biểu hiện ra tư chất khiến cho người ta vì thế mà sợ hãi than, cho nên một cách tự nhiên chúng ta đã bị các trưởng bối ghép vào chơi với nhau.
- Hoàng cung quá lớn, lòng người quá khó đoán, ca ca mặc dù cố gắng bảo hộ ta nhưng ngươi cũng hiểu được, hắn thỉnh thoảng sẽ có một ít lúc không thanh tỉnh.
Huyền Lăng công chúa bất đắc dĩ nói, tiếp tục nói:
- Cho nên Thần Dạ ca ca liền thành người bạn nối khố duy nhất của ta.
- Mặc dù còn có rất nhiều con cháu quan lại, nhưng mà ta cũng biết chỉ có Thần Dạ ca ca đối đãi là không có nửa phần ít lợi đúc kết ở trong đó, Thần Dạ ca ca đối với ta rất tốt, chỉ cần ta muốn, bất kể cái gì hắn cũng sẽ tìm đến cho ta, thậm chí có một lần...
Trên khuôn mặt tinh xảo của Huyền Lăng công chúa có một chút cảm giác hạnh phúc thỏa mãn:
- Có một lần ta coi trọng một bảo bối trong Thần gia, bảo bối kia nhưng là đồ vật lão Vương gia yêu thích nhất, ngay cả Thánh Chủ gia đã từng đến cầu lấy nhưng mà vì ta thích, Thần Dạ ca ca cạnh giữ ở bên ngoài viện tử của lão Vương gia một ngày một đêm, thừa dịp lão Vương gia đi ra ngoài trộm về cho ta.
- Vì chuyện này mà sau đó Thần Dạ ca ca bị lão Vương gia hung hăng đánh một trận, sau đó ta đi gặp hắn, hắn còn nói cho ta biết không có đem chuyện đưa bảo bối cho ta nói ra, cho nên để cho ta ngàn vạn lần không nên lộ ra dấu vết gì.
- Đại sư tỷ, kiện bảo bối này chính là Huyền Thiên Càn Khôn Trạc trên cổ tay ta!
- Là nó?
Nữ tử che mặt nhìn trên cổ tay của Huyền Lăng công chúa có một cái mặc lục sắc thủ trạc, không nhịn được mà kinh hô một tiếng.
Huyền Lăng công chúa cười nói:
- Chúng ta lúc đầu kỳ thật là rất ngốc, Thần Dạ ca ca nấp ở bên ngoài viện tử của lão Vương gia, đem Huyền Thiên Càn Khôn Trạc trộm đến cho ta, lấy tu vi cùng cơ trí của lão Vương gia sao lại không biết? Lão Vương gia là thương chúng ta đấy!
- Sau khi chính mình cố ý gặp chuyện không may, cho nên mọi người cho là ta thật sự đã xảy ra chuyện, Thần Dạ ca ca mặc dù cũng tin nhưng mà hắn chưa từng bởi vì ta gặp chuyện không may mà không để ý ta.
- Từ đó về sau, chỉ cần sau khi Thần Dạ ca ca kết thúc tu luyện, hắn sẽ vào cung đến chỗ ta, hắn và ta nói rất nhiều chuyện, cho đến ngày nay ta đều nhớ kỹ mỗi một cầu nói của hắn.
- Hắn đối với ta... Ta không biết có phải là tư tình giữa nam nữ hay không, khi đó chúng ta đều còn nhỏ, trong đó không có tư tình gì, nhưng hắn đối với ta là thật tâm.
Hai mắt của Huyền Lăng công chúa đột nhiên buồn bã:
- Nhưng Thần Dạ ca ca đã xảy ra chuyện, sau đó hắn liền phong bế chính mình, những năm gần đây ta không còn được gặp qua hắn. Đại sư tỷ, ngươi cũng đã biết, ta muốn nhiều lần xuất cung đi gặp hắn, đi an ủi hắn, phụng bồi hắn nhưng mà ta không thể, ta là làm bộ, cho nên ta phải đặc biệt cẩn thận, nếu như có một tia dấu vết lộ ra, hai hoàng huynh bọn họ...
- Chính là loại tình hình như vậy, hai hoàng huynh đều không nghĩ tới muốn bỏ qua cho ta.
- Là ta cô phụ Thần Dạ ca ca đối với ta thật tốt, ta đã không thể cùng hắn vượt qua đoạn ngày tháng tian nan kia, hôm nay ta muốn đối tốt với hắn cũng không kịp rồi, lại như thế nào có thể thương tổn đến hắn được?
Nghe đến đó, nữ tử che mặt không khỏi nặng nề thở dài một tiếng trong lòng, Huyền Lăng công chúa không muốn thương tổn tới Thần Dạ, ở bên trong lòng Thần Dạ cũng không nghĩ qua muốn thương tổn Huyền Lăng công chúa, nhưng là...
Hoàng thất cùng Thần gia đã là thủy hỏa bất dung, cuối cùng có một ngày sẽ phân ra một cái thắng bại chân chính, mà người thất bại sẽ cả người lẫn vật đều không còn lưu lại!
Đây là sự thật không cách nào thay đổi, đến lúc đó?
Nữ tử che mặt không biết Thần Dạ sẽ có ý nghĩ như thế nào, Huyền Lăng công chúa lại nên xử lý như thế nào!
-Trường Tôn Nhiên cái nữ hân kia thật sự quá ghê tởm, lại dám tiếp cận Thần Dạ ca ca, ta nhất định phải nghĩ biện pháp không để cho Thần Dạ ca ca phải chịu một cái thương tổn khác.
Huyền Lăng công chúa thề son sắt giống như là thần linh thẩm phán!
Nữ tử che mặt trầm tư nói:
- Theo ta quan sát Thần Dạ, hắn là một người có lực khắc chế cực mạnh, Trường Tôn Nhiên ngay cả dung mạo giống như thiên tiên cũng sẽ không khiến cho Thần Dạ động tình với nàng, điểm này công chúa ngươi có thể yên tâm.
- Ta làm sao có thể yên tâm!
Thấy bộ dáng tiểu nữ nhi của Huyền Lăng công chúa, nữ tử che mặt nhẹ giọng cười một tiếng nói:
- Công chúa, ngươi lúc nào lại đối với chính mình cũng không có lòng tin? Công chúa ngươi cũng không kém hơn Trường Tôn Nhiên, nếu như nàng có thể để cho Thần Dạ động tâm, như vậy công chúa ngươi sợ là đã ở bên trong lòng của Thần Dạ chiếm cứ một vị trí cực kỳ trọng yếu rồi, như vậy, có cái gì cần lo lắng hay sao?
- Ta là là lo lắng cho hắn, ta chỉ là, chỉ là...
- Chỉ là cái gì nha, công chúa?
Nữ tử che mặt hài hước cười nói.
- Đại sư tỷ, ngươi cũng cười ta...
- Ta không phải là đang chê cười ngươi, ta chỉ là muốn nhắc nhở công chúa, Thần Dạ người này là một người thẳng thắn, hắn thật rất tốt, rất không tệ, một khi động tâm với hắn, như vậy sẽ không thể dừng lại.
Nữ tử che mặt nhìn Huyền Lăng công chúa, nghiêm mặt nói:
- Công chúa điện hạ, ngươi thật nghĩ thông suốt chưa?
Huyền Lăng công chúa ngẩn ra, chợt sa vào trong trầm tư thật sâu!
Nhìn Huyền Lăng công chúa đang ở trong trầm tư, trong lòng nữ tử che mặt nhẹ nhàng thở dài, xoay người đi ra khỏi cung điện!
Phía ngoài sao lốm đốm đầy trời chậm rãi hiện lên, ở bên trong chúng nó minh nguyệt rực tỡ hiện ra tựa như là vương giả, ngạo nhiên mà đối mặt với đông đảo ngôi sao...
Ánh mắt từ không trung thu hồi, chỗ sâu trong đôi mắt của nữ tử che mặt chợt hiện ra một cỗ tâm tình không hiểu.
- Ở bên trong Đại Hoa hoàng triều nho nhỏ thật không ngờ có nhiều thiên tài như vậy, công chúa điện hạ, Trường Tôn Nhiên, Diệp Thước, Thiết Dịch Thiên, Thần Dạ...
- Thần Dạ, ngươi quả nhiên là một người không đơn giản, vẫn là sư phụ nhìn xa, thật sớm liền biết cuộc đời này của ngươi nhất định là bất phàm. Nếu như ngươi sinh ra ở bên trong tông phái giới, chắc hẳn tu vi hiện tại càng thêm thâm hậu đi?
- Chỉ là...
Nữ tử che mặt lẩm bẩm nói:
- Thần Dạ, ngươi căn cơ bị phế lại là như thế nào chữa trị lại được? Mà một cỗ lực lượng không thuộc về ngươi tại sao sau khi ta cảm ứng được lại có một loại vị đạo giống như đã từng quen biết?
- May nhờ lúc ấy sư phụ lựa chọn là công chúa điện hạ, nếu không la Nhị hoàng tử mà nói..., cuộc đời này của chúng ta liền phải đánh đến ngươi sống ta chết rồi. Nhưng ngươi vẫn là không biết, lần đầu tiên khi ta ở Thiên Sương lâu nhìn thấy ngươi, trong lòng ta liền đã không muốn làm bất cứ chuyện gì tổn thương ngươi rồi.
- Thật buồn cười, ngươi lại còn gọi ta là tiền bối, thật ra thì ta so với ngươi cũng không lớn hơn bao nhiêu tuổi, gọi ta là tỷ tỷ còn không sai biệt lắm.
Nhẹ giọng nói, nữ tử che mặt nhẹ nhàng tháo xuống cái khăn lụa màu xanh nhạt kia để lộ ra dung mạo rõ ràng của nàng.
Đây là một, một... Nếu như không có vết sẹo dễ dàng thấy được bên má phải kia, như vậy đây hẳn là một khuôn mặt tuyệt sắc không kém chút nào so với Huyền Lăng công chúa cùng Thường Vị Nhiên.
Thần Dạ nằm ở trên giường cố nhiên là ngủ thiếp đi, nhưng như cũ có một cỗ lực lượng ở toàn thân cao thấp của hắn không ngừng tán loạn, cỗ lực lượng này mặc dù không thuộc về hắn nhưng cũng vào lúc này bảo vệ Thần Dạ, không để cho bất luận kẻ nào đi tới gần hắn, bao gồm cả đám người Thần lão gia tử trông coi hắn.
- Thần Thuận, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Sau một lúc Thần lão gia tử trầm giọng hỏi.
Thần Thuận nói:
- Không rõ ràng lắm, sau khi Dạ nhi được đưa trở về liền hôn mê, bất quá người cũng đừng lo lắng, thương thế của Dạ nhi tuy nặng nhưng không có bị thương tổn tới chỗ yếu hại, nhìn dáng vẻ hẳn là cùng với người khác tỷ thí một lần.
Nếu như là đại chiến chân chính, thương thế như vậy thì Thần Dạ đã chết rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK