Chắc hẳn sau khi cao thủ của Tà Đế điện ở Bắc vực lưu lại lời nói, phát hiện ra hạ lạc của Thiên Kiếm môn, đây mới là nguyên nhân chủ yếu bọn họ phái người ở lại Thiên Kiếm môn.
- Niệm Thần làm như thế nào mới có thể thành công, hoặc là như thế nào mới sẽ không bị nguy hại tới tính mạng?
Nhìn chăm chú vào Thiên Kiếm kiếm linh kia trong chốc lát, Thần Dạ hỏi.
Tôn Vĩ nói:
- Sau khi Niệm Thần lấy bản mệnh thần kiếm khắc chế cho tới đem Thiên Kiếm kiếm linh trấn áp, bước đầu tiên cho dù hoàn thành, về phần muốn đem Thiên Kiếm kiếm linh chân chính dung hợp cho tự thân, thời gian cần thiết cũng không phải là bất luận kẻ nào đủ khả năng đoán được.
Thần Dạ yên lặng gật đầu, kế tiếp liền nhìn Niệm Thần có thể chống lại công kích của Thiên Kiếm kiếm linh hay không, nếu như ngay cả cái này đều làm không được, cũng đừng lại đến cái gọi là trấn áp rồi.
So sánh với lo lắng của Thần Dạ, khiếp sợ của Tôn Vĩ cùng Hoàng Vũ, cúng bái của tất cả người Thiên Kiếm môn, điên cuồng của Lý Thừa Huân, ở trong đồng tử Niệm Thần lúc này toát ra ngoài chiến ý mãnh liệt ra, còn có tỉnh táo từ trước đến giờ không có!
Đối kháng với Thiên Kiếm kiếm linh, nếu không có phán đoán chuẩn xác nhất, tâm thần tỉnh táo nhất, Niệm Thần chỉ có một đường buông tha cho!
Trên bầu trời, Lý Thừa Huân thân thủ đem Thiên Kiếm kiếm linh nắm trong tay, cảm thụ được lực kháng cự khổng lồ từ trên thân Kiếm linh truyền đến, điên cuồng trong ánh mắt của lão càng nồng đậm, một ngụm máu tươi từ trong đầu lưỡi phun lên kiếm linh, chợt quát lên:
- Thiên Kiếm, theo lão phu trảm địch!
Tiếng quát vừa dứt, Thiên Kiếm cũng là theo đó nổi giận chém ra!
- Ông!
Từng đạo kiếm ý lăng lệ kinh thiên từ trong Thiên Kiếm kiếm linh giống như cuồng phong tịch quyển mà ra.
Ở kiếm ý lan tràn lướt qua như thế, phảng phất bất kỳ một nơi nào nhất thời đều biến thành tấc tấc kiếm phong sắc bén, thời điểm phiến sơn mạch ở phía dưới bị bao phủ mà vào càng là có vô số trường kiếm từ sâu trong lòng đất dữ dội bắn ra, cả sơn mạch của Thiên Kiếm môn thật giống như toàn bộ biến thành một tòa kiếm sơn!
Liền ở bên trong kiếm sơn, lấy bất phàm của ba người Thần Dạ, Tôn Vĩ cùng Hoàng Vũ, giờ khắc này đều không thể không vận khởi bình chướng huyền khí tới bảo vệ tự thân.
Người của Mộc gia có Cổ Đế điện thủ hộ không cần lo lắng, những đệ tử của Thiên Kiếm môn kia phàm là người có tu vi dưới cảnh giới Thông Huyền, ngay cả thời gian chạy trối chết đều không có,s inh sôi bị kiếm ý lăng lệ đâm thủng ngực mà qua...
- Lên!
Lý Thừa Huân lớn tiếng hét lên, trong cả không gian, trong cả phiến sơn mạch, tất cả kiếm ý lăng lệ nhanh như tia chớp hướng Niệm Thần đang ở một chỗ khác trên bầu trời giống như cuồng phong bão vũ tịch quyển mà đi.
- Đã sứm nghe nói bản mệnh thần kiếm của Kiếm tông vô kiêm bất tồi, hôm nay liền để cho lão phu hảo hảo lĩnh giáo một chút, xem một chút có danh phù kì thực hay không?
Kiếm ý phong bạo vô hình dễ dàng xé rách không gian trói buộc, trong nháy mắt tới gần Niệm Thần!
Cảm thụ được lăng lệ của kiếm ý, Niệm Thần nhẹ nhàng thở ra một hơi, hai mắt chậm rãi nhắm lại, mà liền ở sát na mắt của nàng nhắm lại, chuôi tử mang trường kiếm huyền phù ở trước người của nàng này bỗng nhiên mà động!
Bản mệnh thần kiếm lấy thế công bá đạo cực đoan mạnh mẽ xuyên thấu kiếm ý nhanh nhất mà đến, hướng về phía Lý Thừa Huân ở chỗ sâu hung mãnh đâm qua.
Bản mệnh thần kiếm như thần long ở trong kiếm ý phong bạo vô hình xuyên toa mà qua, loại tốc độ kia giống như là lưu tinh, nếu như phong bạo kia không cahcs nào ngăn cản, như vậy Lý Thừa Huân liền phải trực tiếp đối mặt với tử mang trường kiếm.
Nhưng nhìn bản mệnh thần kiếm càng ngày càng gần, Lý Thừa Huân không những chưa từng có chút lo lắng nào, ngược lại ở trong đồng tử kia, ý điên cuồng càng ngày càng thịnh, mỗi một khắc, thời điểm bản mệnh thần kiếm kia liền ở trong mắt hắn rõ ràng lớn hơn, Lý Thừa Huân cười to!
- Ngay cả Kiếm tông các ngươi sớm biết có tồn tại của Thiên Kiếm, nhưng các ngươi cho tới bây giờ đều không rõ ràng lắm cường đại của Thiên Kiếm cũng không phải là công kích!
Trong tiếng cười, Lý Thừa Huân súc kiếm đứng yên, theo hắn lần nữa đem một ngụm máu tươi phun lên trên thân Thiên Kiếm kiếm linh, một đạo hôi mang vừa bắt đầu xuất hiện giống như quang mang diệu nhật lần nữa lóe lên bầu trời.
Nhưng có chỗ bất đồng chính là, không gian mà hôi mang bao phủ cũng không quá rộng, chỉ là đem phạm vi nơi bản mệnh thần kiếm toàn bộ bao trùm xuống.
- Hắn là muốn trước đem bản mệnh thần kiếm vây khốn, sau đó đánh chết Thần cô nương, đây là thủ đoạn duy nhất mà Lý Thừa Huân có thể chiến thắng!
Tôn Vĩ nhướng mày, trầm giọng nói:
- Nhưng người của Kiếm tông chúng ta tuy không biết Thiên Kiếm kiếm linh là tồn tại bực bào, nhưng bằng vào cái này đã muốn vây khốn bản mệnh thần kiếm, không khỏi cũng quá cuồng vọng một chút đi?
- Không đồng dạng, Lý Thừa Huân tuy cũng không rõ ràng đến tột cùng là bản mệnh thần kiếm cường đại như thế nào, nhưng hắn thủy chung biết bản mệnh thần kiếm, mà các ngươi cũng chỉ biết căn bản Thiên Kiếm kiếm linh!
Thần Dạ lạnh lùng nói:
- Tôn huynh, Hoàng cô nương, giúp ta ngăn chặn đám người Tiết Khải...
- Thần công tử, ý của ngươi là, Thần cô nương sẽ không thành công?
Hai mắt của Tôn Vĩ bỗng nhiên ảm đạm, vô thượng kiếm thể chính là Kiếm tông nhiều năm qua tha thiết ước mơ, chẳng lẽ lấy ưu tú của Niệm Thần đều không thể làm được sao?
Thần Dạ lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết Thần cô nương có thành công hay không, ta chỉ biết là ta nếu cảm thấy có cái gì không đúng, đó liền sẽ không để cho nàng tiếp tục nữa, vô thượng kiếm thể tuy là hoài niệm trong tâm, nhưng mà không đáng giá để cho Thần cô nương lấy mạng đi đổi.
Nghe vậy, Tôn Vĩ cùng Hoàng Vũ không khỏi há hốc mồm, xem bộ dáng của bọn hắn như là muốn nói cái gì, nhưng đến cuối cùng thủy chung là không nói ra lời!
Trên bầu trời, thời điểm hôi mang kia đem bản mệnh thần kiếm bao trùm xuống, rõ ràng hôi mang như Hoàng Huyền... Không, quả thực có thể so sánh với cao thủ Tôn Huyền
Hôi mang phảng phất như một vị cao thủ Tôn Huyền phát ra, không gian chỗ đó đều bị ngưng đọng lại, một tia khe hở cũng là chưa từng xuất hiện, bản mệnh thần kiếm ở trong không gian ngưng cố như vậy không chỉ là ngay cả tốc độ đều dưới sự khống chế, phảng phất uy lực cũng là biến mất sạch sẽ rồi!
- Phác xích!
Bản mệnh thần kiếm bị giam cầm, một ngụm máu tươi của Niệm Thần không nhịn được mà phun ra, khí tức cả người trong nháy mắt trở nên uể oải, quả thực cùng trọng thương không khác nhau.