- Phụ thân, con không sao.
Linh nhi cười khúc khích bay xuống nhào vào trong lòng Thần Dạ.
Hiện tại Linh nhi cũng đã không còn gọi Thần Dạ là đại ca ca như ngày trước.
Cỗ ba động kia đã chia thành hai đạo vây quanh người mẹ con Tử Huyên, chẳng qua đạo ba động vây quanh người Linh nhi còn nhiều hơn Tử Huyên một ít.
Ánh mắt Thần Dạ thu liễm, đây chẳng phải ý nghĩa suy đoán của hắn là chính xác.
- Linh nhi, làm sao con lại đến?
Áp chế nỗi nghi hoặc trong lòng, Thần Dạ cười ôm chặt Linh nhi, mặc dù nàng không phải nữ nhi thân sinh của hắn, nhưng hắn đã quen với sự tồn tại của nàng, cảm tình như cha con không thể nghi ngờ.
- Nhớ phụ thân cho nên liền đến thôi.
Linh nhi ngây thơ nói, chẳng qua tận sâu trong đáy mắt như che giấu điều gì.
Thần Dạ cũng không vạch trần tiểu nha đầu, nếu nàng không có ý định nói thì hắn cũng không cần truy vấn kỹ càng.
- Ha ha, hiện tại mới nói nghĩ tới ta sao?
Thần Dạ vuốt vuốt mũi Linh nhi, lập tức nói:
- Đến cũng đúng lúc, vậy có thể nói cho phụ thân biết làm sao lấy được đồ vật bên trong hay không?
- Đương nhiên, hiện tại nó đã là vật trong lòng bàn tay, sẽ không chạy được!
Linh nhi cười đắc ý, sau đó vẫy vẫy Tử Huyên, Tử Huyên lập tức bay xuống đứng bên cạnh hai người.
Khi Tử Huyên vừa đi tới, đạo ba động lại thật nhanh gom lại chung một chỗ.
Linh nhi nhẹ giọng cười, ý niệm vừa động, ba động nhanh như chớp bay lên đỉnh núi nguy nga, vào lúc này hồng quang lại phóng lên cao tựa hồ xỏ xuyên qua cả thiên địa.
Ngay khi hồng quang bắn lên bầu trời, bên trong hồng quang như hiện ra một đồ vật nho nhỏ.
- Chính là Huyết Bồ Đề!
Ánh mắt Thần Dạ căng thẳng, hắn đã chờ ngày này thật lâu, khát vọng càng thêm dày đặc.
Đồng thời ánh mắt nhóm người Du Thiên Hải cũng hiện vẻ tham lam.
Ngao Thiên còn chưa kịp hành động, đột nhiên…
- Xuy…
Đồ vật bên trong hào quang như viên trân châu thu liễm toàn bộ quang mang, hiện ra thật rõ ràng giữa hư không.
Đúng lúc này Thần Dạ cùng Tử Huyên đều chứng kiến rõ bộ dạng của Huyết Bồ Đề.
Nhìn qua thật giống như hình vẽ của Trạc Ly y đúc.
Huyết Bồ Đề nhìn qua thật nhỏ, cỡ như một quả anh đào, toàn thân trong suốt đỏ tươi, nếu không cảm giác có khí tức phát ra sẽ không ai cho rằng đây là Huyết Bồ Đề thanh danh vang dội.
Thần Dạ lập tức nói:
- Linh nhi, nếu như có thể lập tức thu nó đi!
- Dạ, con biết!
Linh nhi gật đầu, một đạo chân khí từ mi tâm nàng bắn ra nhanh như chớp, chỉ giây lát đã xuất hiện trước Huyết Bồ Đề, quả nhiên Huyết Bồ Đề giống như gặp phải bạn tốt vui vẻ nhảy nhót bay tới chỗ Linh nhi.
Huyết Bồ Đề vừa động, khí tức trấn áp làm mọi người không thể nhúc nhích lập tức biến mất, từng đạo thân ảnh vọt nhanh tới trước, chính là nhóm người Du Thiên Hải.
Trong lòng bọn hắn hiểu rất rõ ràng đây chính là cơ hội duy nhất, nếu không lấy được thì vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội.
- Muốn chết!
Ngao Thiên quát lạnh.
- Ngao gia gia, không cần lo lắng, đương thời ngoại trừ cháu sẽ không còn ai lấy được nó.
Linh nhi khẽ cười nói.
- Bồng bồng…
Tựa hồ là vì hưởng ứng lời nói của Linh nhi, khi đám người Du Thiên Hải vừa tiến tới gần Huyết Bồ Đề, ngay lập tức một đạo hồng quang bắn ra, nhóm người kia như bị trúng đòn nghiêm trọng từ trên trời rơi xuống, miệng không ngừng phun máu tươi, xem ra đã trọng thương.
Hơn nữa khi máu tươi phun tràn, Huyết Bồ Đề lại hấp thu toàn bộ, hơn nữa còn hấp xả máu tươi trong người bọn họ chảy ra ngoài càng nhanh hơn…
Nghe được đám người Du Thiên Hải cầu xin tha thứ, Thần Dạ cũng chưa từng liếc mắt nhìn qua, đối với hắn bất luận kẻ nào muốn cướp đoạt Huyết Bồ Đề đều là kẻ mà hắn muốn giết chết.
Nhưng thủ đoạn của Huyết Bồ Đề thật sự vô cùng quỷ dị làm cho người ta phải hoài nghi rốt cục nó có phải là thần vật đản sinh từ thời thiên địa sơ khai hay không.
Đã đánh trọng thương đám người Du Thiên Hải còn hấp xả máu tươi của bọn họ, một màn như vậy làm nhóm người Thần Dạ đều nhớ tới thủ đoạn của Tà Đế Điện.
- Thật tàn nhẫn ah!
Huyết Bồ Đề vừa hấp thu máu tươi vừa bay về phía Linh nhi, đột nhiên một thanh âm vang lên làm nhóm người Thần Dạ đều cứng ngắc toàn thân hơn nữa vô cùng khẩn trương.
Ngay khi thanh âm kia vừa xuất hiện, Huyết Bồ Đề giống như bị cấm cố dừng ngay tại chỗ, cùng lúc đó cũng bị buộc dừng lại việc hấp thu máu huyết của nhóm người Du Thiên Hải.
- Quả nhiên vẫn đến!
Thanh âm Thần Dạ run lên, không chút nghĩ ngợi bay vọt ra ngoài nhanh như chớp.
- Thần Dạ!
Tử Huyên hoảng sợ kêu lên.
- Ông ông…
Nhưng Thần Dạ không thể đến gần Huyết Bồ Đề, thân ảnh hắn bị cứng rắn ngăn cản ngoài trăm thước xa, không phải hắn không muốn tiếp tục đi tới mà là bị mạnh mẽ cản trở lại.
Một nét điên cuồng thoáng hiện trong mắt Thần Dạ, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên cạnh Huyết Bồ Đề.
Chính là người trẻ tuổi thần bí khó lường!
Một tia điên cuồng dần dần tràn ngập trong mắt Thần Dạ, chỉ khoảnh khắc sau thật nhiều tia tinh quang lan tràn.
Nhìn vào người trẻ tuổi thần bí, Thần Dạ rít lên:
- Ngươi phải biết Huyết Bồ Đề đối với ta có ý nghĩa như thế nào, cho nên bất luận kẻ nào cũng không thể cướp đi, kể cả ngươi!
Nghe vậy người trẻ tuổi thần bí gật đầu cười, lạnh nhạt nói:
- Việc này ta biết, nhưng ngươi có biết Huyết Bồ Đề đại biểu cái gì không?
Hai ngón tay hắn vừa động, dễ dàng đem Huyết Bồ Đề kẹp giữa hai ngón tay, sau đó nhìn mọi người nói:
- Được đến Huyết Bồ Đề có thể thành công hấp thu lực lượng của nó, như vậy dù là một người thường chưa từng tu luyện hay một hài tử cũng có thể trong vòng một đêm đột phá gông cùm xiềng xích đạt tới cảnh giới đế cấp mà các ngươi đã nói.
- Hoa…
Tiếng nói của hắn vừa dứt mọi người đều ồ lên.
Ngay cả Thần Dạ cùng Tử Huyên cũng phi thường khiếp sợ, vốn ai cũng biết Huyết Bồ Đề là thần vật xuất hiện từ thời thiên địa sơ khai, nhưng không nghĩ tới có thể tiến vào cảnh giới đế cấp chỉ trong vòng một đêm!
Mỗi người có mặt cơ hồ đều thở dốc, ánh mắt đám người Du Thiên Hải lại nóng rực, biết rõ không khả năng cướp lấy nhưng không ngăn chặn được khát vọng trong nội tâm.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, người trẻ tuổi thần bí cười hài lòng, tựa hồ rất thích ý chứng kiến một màn như thế.
- Đế cấp cảnh giới, ha ha, nếu như có thể thành công giữ lại Huyết Bồ Đề bên người, muốn siêu việt cảnh giới đế cấp nào phải là việc gì khó!
Người trẻ tuổi như lẩm bẩm một mình, giờ phút này ánh mắt hắn cũng hiện lên lửa nóng.
- Thần Dạ, Tử Huyên, còn có chư vị, đồ vật như thế sao không làm người động tâm, ai nguyện ý trơ mắt nhìn nó bị người khác lấy đi?
Tiếng nói vừa dứt hắn cười cười nhìn mọi người, trong mắt tràn ngập vẻ hài hước.
Nhưng chỉ thoáng chốc ánh mắt của hắn đột nhiên ngưng tụ, lại hiện lên vẻ không sao tưởng tượng nổi.
Bởi vì tuy hắn nhìn thấy ánh mắt nhóm người Thần Dạ như lửa nóng, nhưng lại không hề có dục vọng tham lam.