Lời này nghe vào trong tai hai người Diệp Thước, không thể nghi ngờ chính là một câu nói nhảm, cho dù Trầm Nhất Sơn bị đánh chết nhưng vẫn còn lại hai đại cao thủ Thông Huyền liên thủ, bốn người bọn họ cộng thêm cả quỷ thi cũng khó có thể toàn thân mà rút lui.
Hai người này chính là huynh đệ sinh đôi, nếu nói bọn họ không có kỹ thuật cùng nhau đánh tinh xảo thì có ai sẽ tin chứ?
Hôm nay chẳng qua là bởi vì bị nữ tử hắc y che mặt kiềm chế, bởi vì còn đang cố kỵ thân phận của nàng nên Huyễn tiên sinh vẫn không hạ đòn sát thủ, nếu như Trầm Nhất Sơn thật sự bị giết thì cục diện này sẽ càng thêm nghiêm trọng.
- Dịch Thiên, ngươi đi trợ giúp Thần Dạ đi!
- Diệp Thước, ít nói lời vô ích đi, chúng ta không có quá nhiều thời gian đâu.
Tử mang dữ dội tuôn ra, giống như màn trời bao phủ ở phía trên mành đất mà Thần Dạ cùng Linh tiên sinh đang đại chiến, từng đạo năng lượng cường đại chớp động đang hung tợn quanh quẩn ở trong nơi này, trong lúc nhất thời nơi này phảng phất như là một không gian độc lập.
Mi tâm của Linh tiên sinh chợt kéo căng, cười to nói:
- Tốt, ngươi muốn ngăn chặn bổn tọa vậy thì bổn tọa sẽ giết chết ngươi trước, ta muốn xem thử vật này còn có thể giam giữ được bổn tọa ở bên trong hay không.
- Muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy đâu!
Thần Dạ cười lạnh, bàn tay khẽ động, thủ chưởng khổng lồ nhanh chóng tạo thành hình ở trước mặt người kia, khí tức cực nóng bao xung quanh, bàn tay trong suốt kia mạnh mẽ đập về phía Linh tiên sinh.
Cùng lúc đó tâm thần của Thần Dạ khẽ rung động, trong phút chốc tóc của hắn, đồng tử của hắn đều bị tuyết trắng bao phủ, trắng tuyết cả một mảnh!
Ngay lúc cự chưởng sắp rơi xuống, bạch quang sáng chói của Thiên Đao mang theo đao mang phách đạo khuếch tán ra hơn mười trượng, nhanh chóng bổ về phía lồng ngực của Linh tiên sinh.
Thiên Đao được tâm thần của hắn điều khiển, nhưng người ở bên ngoài nhìn vào lại chính là Thiên Đao đang tự mình tấn công địch, cùng lúc đó ở bên trong tay trái của Thần Dạ, âm thành rồng ngâm ngạo nghễ vang dội khắp chân rời, Long Thủ hư ảo bị Thần Dạ trực tiếp nắm trong tay, hung hăng đánh ra ngoài.
Trong nháy mắt, trước mắt liên tiếp đánh ra ba loại vũ kỹ, cho dù tu vi của Linh tiên sinh ở hơn xa so với Thần Dạ, nhưng giờ phút này cũng không thể thoát khỏi kinh chấn.
Hành động như vậy, cho dù là cao thủ như mây ở trong Thiên Nhất Môn cũng không có người nào có thể làm được.
Người thiếu niên này thật sự là quá đáng sợ.
Chính là bởi vì đáng sợ như thế nên đã đạt tới mức độ ngươi chết ta sống, như vậy người này hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
- Thanh nguyên hóa thiên kính!
Một đao quang mang thanh sắc chói mắt đột nhiên từ trong cơ thể Linh tiên sinh muốn nổ tung ra, thanh mang tràn ngập trong khắp cả không gian hóa thành một tấm lưới khổng lồ, một luồng khí tức hủy diệt bắt đầu không ngừng khuếch tán ra ngoài!
Một chiêu này Thần Dạ đã từng được thể nghiệm từ trên người Trầm Nhất Sơn, nhưng khi do Linh tiên sinh thi triển ra thì chắc chắn uy lực sẽ càng thêm lớn mạnh.
Mà Linh tiên sinh hiển nhiên cũng không muốn cho Thần Dạ bất kỳ cơ hội nào, khi tấm lưới xuất hiện, luồng khí tức hủy diệt tuôn ra từ đó liên nhanh chóng ngưng tụ lại, cuối cùng tạo thành một cơn lốc màu xanh rất lớn.
- Rầm rầm rầm!
Ba đạo công kích, trước sau chỉ cách nhau có một giây, hung hăng oanh kích về phía cơn lốc màu xanh kia.
Âm thanh va chạm kinh thiên động địa cơ hồ vang vọng cả hoàng cung, lực lượng khổng lồ đụng vào nhau, mặc dù có điện Cổ Đế ngăn cách nhưng lúc này vẫn tạo nên vết nứt khổng lồ trên mặt đất, giống như mạng nhện bắt đầu lan tràn ra, cả mảnh đất ở phía trước Thiên Lao đều trở thành một mảnh hỗn độn.
Cơn lốc màu xanh phảng phất như không có lực lượng nào không cắn nuốt được, vô luận là cự chưởng kia, hay là đao mang của Thiên Đao, sau khi bị quang mang thanh sắc này bao vây đều nhanh chóng bị tan rã…
Chỉ có một quyền cuối cùng kia, có lẽ bởi vì lực lượng của cơn lốc màu xanh đã bị tiêu hao, nên sau khi đập trúng lại làm cho lốc xoáy bị chấn động một trận.
Nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như thế, vẫn không thể đánh nát cơn lốc màu xanh được.
Khoảng cách chênh lệch giữa cao thủ cảnh giới Thông Huyền và Thần Dạ thật sự quá lớn, thực lực tuyệt đối sẽ hơn hẳn, bất kỳ thủ đoạn nào cũng rất khó để mà chống trả.
Sau khi một quyền cuối cùng bị cắn nuốt, một chùm tia sáng thanh sắc giống như điện bắn thẳng tới lồng ngực của Thần Dạ.
- Điện Cổ Đế!
Tử mang bao phủ chung quanh trong nháy mắt liền thu hồi, hóa thành một bình chướng lóng lánh chắn ở trước người Thần Dạ, sau đó trong nháy mắt liền nặng nề đụng vào chùm sáng màu xanh đang lướt tới.
- Xuy!
Năng lượng chấn động đáng sợ điên cuồng phát ra, phòng ngự của điện Cổ Đế quả nhiên là cường đại, mặc dù chùm sáng màu xanh vô kiên bất tối nhưng giờ phút này cũng không có cách nào để xuyên thấu qua.
Thế nhưng lực lượng khổng lồ đánh vào vẫn chấn động tới Thần Dạ, giống như một tảng đá hung hăng đập về phía sau, máu tươi nhanh chóng phun ra ngoài. Mặc dù chật vật như thế nhưng Thần Dạ vẫn chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên.
Một kích kia lại không thể đánh chết Thần Dạ…. con ngươi của Linh tiên sinh co rút thật chặt, trong lòng những người đang ở phía xa xem cuộc chiến cũng run rẩy không dứt!
Tâm thần của Thần Nguyên chấn động, tu vi, thủ đoạn cùng với phần kiên trì của Thần Dạ đều làm cho hắn cảm thấy tự ti!
Vậy thì hắn nên buông tha cho suy nghĩ trong lòng, cục diện này đã trở nên rất tốt, hắn cũng không có là Thần Dạ có cơ hội.
Ở nơi xa, sắc mặt của hoàng đế đã vô cùng ngưng trọng, ba nơi đại chiến, hắn không thể nghi ngờ chính là mang tâm thần của mình đặt ở trên người của Thần Dạ, biểu hiện của người kia thật sự khiến hắn rất rung động.
Cảnh giới Trung Huyền thì có thể thôi, nhưng dưới một kích của cao thủ Thông Huyền, Thần Dạ không chỉ không chết mà lại còn có thêm sức lực để đánh một trận…
Điều này khiến trong lòng hoàng đế rất là bất an!
- Thần Nguyên, nếu hôm nay Thần Dạ không chết mà rời đi, ngươi cùng trẫm…
Thần Nguyên cúi đầu, có chút cung kính nói:
- Bệ hạ cứ yên tâm, cho dù hôm nay Thần Dạ có sống sót rời đi thì hai cánh và vây thế của hắn đều bị chấm dứt, ngày sau hắn cũng sẽ không mang phiền phức đến cho bệ hạ nữa.
Nghe vậy hoàng đế liền hít một hơi thật sâu, tựa như trong lòng thư thái một chút, trong lời nói lại bày ra uy nghiêm của cữu ngũ chỉ tôn:
- Tuy là thế nhưng diệt cỏ mà không diệt tận gốc, hậu hoạn vô cùng!
Thần Nguyên cười nhạt nói:
- Mặc dù vẫn còn gốc nhưng sau này trưởng thành cũng chỉ là một cây cỏ dại mà thôi, bệ hạ cần gì phải lo lắng chứ?
Hoàng đế bỗng nhiên nghiêng người, ánh mắt như điện nhìn về phía Thần Nguyên, thanh âm ngưng đọng nói:
- Thần Nguyên, ngươi đừng quên Thần Dạ cũng từng là một gốc cây cỏ dại.