Tử Huyên dịu dàng cười một tiếng, rồi nói:
- Ta vô sự, tìm được Huyết Bồ Đề hay không, đến cuối cùng ta phải rời khỏi hắn. Ta đã có chuẩn bị tâm lý cho điều này, chỉ có điều là ta không yên lòng về chàng a!
- Kẻ địch tương lai của chàng là Tà Đế Điện và Tà Đế, thậm chí có lẽ có thể là cả thiên hạ. Mặc dù đối với chàng thì ta có tự tin, chỉ cần có đủ thời gian thì tương lai của chàng chắc chắn sẽ là trên trời dưới đất, duy chàng độc tôn. Chính là, thời gian cũng không chỉ dành cho chàng mà không cho người khác.
Tử Huyên lặng lẽ cười một tiếng, rồi nói:
- Nếu mà không có Huyết Bồ Đề, thì trong thời gian không được ba năm ta sẽ rời khỏi chàng. Trong khoảng thời gian này , ta sẽ liều lĩnh cố gắng. Thế nhưng thời gian quá ngắn, ta từ đầu đến cuối vô phương dành cho chàng sự trợ giúp lớn nhất. Cho nên tiểu tử kia, hãy đồng ý với ta, đợi đến sau khi chàng không còn cần phải nhờ đến ngươi thì ngươi hãy rời đi, được không?
Thiên Địa Huyền Hoàng Quả thần kỳ, thế gian này cũng sẽ có một cái khác. Nếu so với Tử Huyên càng rõ ràng hơn. Bởi vì, thế gian không có khả năng sẽ có trái Thiên Địa Huyền Hoàng Quả thứ hai .
Đúng là bởi vì biết tiểu tử kia thần kỳ, cho nên Tử Huyên mới có quyết định như vậy.
Có Thiên Địa Huyền Hoàng Quả trợ giúp, Thần Dạ, cùng với đám người Diệp Thước Thiết Dịch Thiên có khả năng trong thời gian ngắn ngủi nhất liền đạt tới võ đạo đỉnh cao. Sau đó đến Phong Ma U Nhi có khả năng mượn Thiên Đạo Chi Lực để đột phá vào đế cấp cảnh giới.
Người khác, có lẽ muốn đạt tới đế cấp cảnh thì không được dễ dàng như vậy . Nhưng với Diệp Thước bọn họ sở hữu loại thiên phú bẩm sinh và nghị lực cứng cỏi này thì tin tưởng, có Thiên Địa Huyền Hoàng Quả , những điều này đều không còn là chuyện trong mộng tưởng .
Mặc dù vì thời gian ngắn ngủi nhất này, cũng ít nhất phải cần áng chừng một vài năm. Nhưng một chút thời gian này thì Dạ Minh vẫn có khả năng gánh chịu. Dù sao nó vẫn còn có vài đại cao thủ Thiên Huyền .
Mà trong lòng Tử Huyên đã có tính toán, lần này đây trở lại Dạ Minh, nên thanh trừ, nên thể hiện đều phải tiến hành đồng bộ . Để trong thời gian ngắn nhất dành cho những kẻ trong lòng bất chính trên thế gian này những sự rung động lớn nhất.
Hiện tại Tử Huyên và Dạ Minh, đã có tư cách như vậy!
Nhưng nếu như tất cả điều này mà không có Thiên Địa Huyền Hoàng Quả ủng hộ, thì toàn bộ chúng cũng chỉ là một giấc mộng.
Sau một lát, hào quang đỏ như lửa kia run rẩy, Thiên Địa Huyền Hoàng Quả cũng là nhẹ nhàng bay lên từ trong tay Tử Huyên. Nó xoay quanh thân hình Thần Dạ một vòng thì tựa hồ là nhẹ nhàng gật đầu một cái đối với Tử Huyên, .
Chỉ có điều là, vẫn còn một thứ khiến cho Tử Huyên có chỗ vui mừng. Thiên Địa Huyền Hoàng Quả nhanh chóng trở lại trong lòng bàn tay Tử Huyên , thì có một đạo ý niệm liền truyền tới vào trong đầu nàng.
Đón nhận được đạo ý niệm này, Tử Huyên bất đắc dĩ lắc đầu, sằng sặc cười nói:
- Tiểu tử kia, cũng không nên có bụng quá tham. Ta dành cho ngươi đã đủ nhiều , nếu như vẫn muốn thêm thì chỉ sợ chuyện gì quá mức tất sẽ dội ngược lại. Với năng lực của ngươi, cho dù sau nhiều năm đều còn chưa nhất thiết có thể đủ để ngươi ung dung tự tại trong thế gian này , thứ mà ngươi muốn đi truy tìm chính là con đường trở về.
- Trên thế giới này còn có rất nhiều nguy cơ, là thứ mà ngươi vô phương thoát khỏi. Với người khác, không có việc ta nói chuyện tốt như vậy. Được rồi tiểu tử kia, cứ như vậy đi, không cho lòng quá tham. Nếu không, ngươi cũng không khiến cho ta thích .
Nụ cười dịu dàng sau một lát biến mất bặt vô âm tín.
Đến khi ánh mắt của Tử Huyên lại một lần nữa nhìn sang người Thần Dạ thì ánh mắt kia, liền cực kì tình cảm dịu dàng thùy mị, với tình yêu vô hạn, càng là hiện rõ vô phương chia rẽ, không thể cắt rời .
Chỉ là Tử Huyên biết, không thể cắt rời đến đâu đi chăng nữa , nếu như ông trời không thành toàn, thì trước sau nàng sẽ buộc phải rời khỏi bên cạnh hắn. Đến lúc đó, trên trời dưới đất, chẳng những là Âm Dương cách xa nhau, càng là trọn đời không tiếp tục có cơ hội gặp lại .
Chỉ là Âm Dương cách xa nhau như thế, ở trong đồn đại , nếu như tu vi đạt tới trình độ nào đó thì có thể xuyên qua chướng ngại vật giữa Âm Dương . Từ trên trời độn thổ, xuống tới Lục Đạo Luân Hồi trong truyền thuyết .
Chính là, một khi Tà Tâm Chủng lại phát tác lần nữa , Tử Huyên phải ra đi, lại cũng không phải là Lục Đạo Luân Hồi . Khi đó, coi như là Thần Dạ đã khống chế được Thiên đạo qui luật, bản thân hắn hóa thành Thiên đạo thì đều lại cũng không cách nào tìm thấy Tử Huyên.
- Thần Dạ, ái lang của ta !
Tử Huyên thân thể run rẩy, rất lâu sau đó mới mạnh mẽ khiến cho chính mình yên tâm lại. Thế nhưng một đôi mắt nhung kia đã là vô cùng kiên định.
- Không gian này, là một kiện lễ vật cuối cùng ta lưu lại cho chàng . Chàng hãy luyện hóa nó cho thật tốt đi, hy vọng nó có thể bầu bạn với chàng, hoàn thành tất cả tâm nguyện của chàng. Sau này, nếu như nhớ đến ta thì cũng có nó làm bạn, để chàng giảm bớt một chút đau khổ, chỉ là. . . .
- Ta hy vọng chàng hãy quên ta đi!
Trong không gian thần kỳ, Thần Dạ chậm rãi tỉnh táo lại. Vừa mở mắt là thấy gương mặt xinh xắn khiến cho cuộc đời này của hắn, thậm chí vĩnh viễn đều sẽ cực kì nhớ nhung . . . .
- Tỉnh rồi à? Tu luyện như thế, chàng cảm giác thế nào?
Từ trong mắt Thần Dạ, Tử Huyên thấy được sự dịu dàng và tình yêu của hắn. Tuy nhiên, nàng cũng nhìn thấy một sự nghi hoặc cực kỳ mịt mờ , cho nên không đợi Thần Dạ mở miệng nói gì thì Tử Huyên liền đã hỏi, không để cho hắn suy nghĩ đến những mặt khác .
Loại nghi hoặc này, cũng chỉ là nhanh chóng chợt lóe rồi biến mất, Thần Dạ cũng không biết rõ ràng quá nhiều. Hắn chỉ là cảm giác có một chút khác thường rất nhỏ. Bởi hắn xem ra, cái này có lẽ là bởi vì không gian chưa từng hoàn thiện đích thực, do đó hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Nếu không, hắn cũng tuyệt không điềm tĩnh như thế.
- Tu luyện ở chỗ này, trước không đề cập tới thời gian có chỗ thay đổi hay không , chỉ riêng là khí tức sinh mệnh vô cùng vô tận hóa thành linh khí thiên địa liền đủ để làm hiệu quả tăng lên gấp nhiều lần. Hơn nữa những linh khí này đều phi thường thuần khiết, sau khi hấp thu cũng không cần luyện hóa quá nhiều. Có nó ở trong tay, mặc dù là người có thiên phú bẩm sinh cực kì kém cỏi, thì cũng có thể biến thành thiên tài.
Thần Dạ suy nghĩ một hồi, lại nói tiếp:
- Về phần chỗ thiếu sót, trái lại không hề cảm ứng được quá nhiều. Chỉ là cảm giác được, không gian này còn giống như thiếu một vật gì vậy. Có thể do ta chỉ là vị khách trong không gian này cho nên mới có loại cảm giác này , còn những mặt khác đều phi thường tốt.