Mục lục
Đế Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thu Lôi quá sợ hãi. Hắn đã phát hiện, tu vi của Thần Dạ đã đạt tới cảnh giới Sơ Huyền Ngũ Trọng. Nói cách khác, sau khi người này rơi vào đến trong hang động kia một đoạn thời gian không lớn, lại liên tục thăng tiến hai cấp bậc.
Nhưng phần kinh ngạc này, so ra vẫn còn kém xa nỗi kinh ngạc khi Thu Thành ngay cả Thần Dạ xuất một chiêu đều không ngăn được !
Chênh lệch ba cấp bậc, lại vẫn dễ dàng bị thua. Điều này làm cho Thu Lôi sao mà chịu đựng nổi a? Từ lúc nào, khác biệt về tu vi lại có khả năng bẻ gẫy dễ dàng như thế, hơn nữa là không thèm đếm xỉa tới?
Chẳng những Thu Lôi sợ ngây người, mà bản thân Thần Dạ hiện tại cũng phải tự giật mình rất nhiều. Vốn hắn nghĩ tới, hành trình vào thế giới lòng đất lần này đây nhất định sẽ làm thực lực của chính mình thăng tiến ở một mức độ lớn. Nhưng lại không nghĩ rằng, cao thủ Sơ Huyền Bát Trọng mà ngay cả một quyền của hắn cũng đều không tiếp được nổi.
Thực lực như thế, nếu như sử dụng Thiên Đao, chỉ sợ cũng xem như nếu gặp cao thủ vừa mới bước vào cảnh giới Trung Huyền không lâu thì chính mình đều có thể đủ cường lực mà đánh một trận chứ?
- Xoạt!
Thu Lôi phục hồi tinh thần lại, không chút nghĩ ngợi, thân thể hắn cực kì nhanh chóng lui về phía sau!
Thu Thành đều không phải đối thủ, vẫy một cái là bị giết. Hiện tại mà không trốn thì còn đợi đến khi nào.
- Ha hả, Thu Lôi, không muốn đoạt được bảo bối mà ta thu hoạch từ lòng đất sao ?
Nhìn theo Thu Lôi đang chạy trốn, Thần Dạ hài hước cười nói.
Nói dứt lời, bàn chân Thần Dạ đạp mạnh xuống mặt đất. Cả người liền hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh như tia chớp mà lướt đi ra xa.
Thu Lôi làm sao dám trả lời. Hắn chỉ hận cha mẹ sinh cho mình được có hai chân..... Nhưng đến khi nhìn thấy tốc độ của Thần Dạ, hắn đã biết, coi như có cho hắn sáu chân nữa thì cũng là không trốn thoát nổi.
- Tiểu huynh đệ, chúng ta nói chung cũng có một chút tình quen biết. Ngươi đừng giết, đừng giết ta!
Thu Lôi dẫu sao cũng còn thức thời, biết trốn không thoát thì vội vàng quỳ xuống mà mở miệng cầu khẩn.
- Vốn là không muốn giết ngươi, nhưng hiện tại thì khác !
Thần Dạ hai mắt lập tức phát lạnh, biến chưởng thành trảo nhằm hướng về phía đầu của Thu Lôi mà chụp thẳng xuống.
Giết một kẻ tiểu nhân như vậy, trong lòng Thần Dạ không có bất cứ gánh nặng tâm lý gì. Nếu như không phải tu vi cùng thực lực của chính mình tăng mạnh, mặc dù hai người Thu Thành và Thu Lôi không giết được chính mình. Nhưng hôm nay gặp, cũng ắt phải sẽ có một trận ác đấu. Bọn họ cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.
- A!
Ở trong rừng cây rậm rạp, sau một lát có một kêu thê lương thảm thiết lập tức vang vọng. Nhìn Thu Lôi đã biến thành thi thể, Thần Dạ lạnh lùng cười một tiếng. Lòng bàn tay lần thứ hai vừa động, Huyền Khí liền tuôn trào ra!
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Ở trong Huyền Khí có đan xen một dòng nhiệt độ cao, trực tiếp đốt thi thể Thu Lôi biến thành tro bụi. Cũng theo cách đó, sau khi cũng xử lý tốt thi thể của Thu Thành, Thần Dạ liền nhanh chóng lướt đi theo phương hướng về trấn Thanh Dương.
Những kẻ tương tự như người Thu gia vậy, trong thế gian thật sự nhiều lắm. Thần Dạ coi như có muốn quản nhiều hơn thì cũng là không thể quản nổi. Nhưng nếu như gặp phải bọn chúng, hơn nữa lại có năng lực tự bảo vệ mình thì dẫu nói cái gì, hắn cũng muốn cho bọn chúng một phen giáo huấn nghiêm khắc.
Có cừu oán không báo, có oán không xử. Cái này đâu phải là tính cách củaThần Dạ !
Ở ngoài vùng rừng núi cách, ước chừng hơn mười dặm, có một thôn trấn với diện tích không nhỏ. Tên thôn trấn là trấn Thanh Dương!
Gần núi nhờ núi!
Người sinh hoạt tại trấn Thanh Dương, thì cơ bản của cuộc sống là vào núi săn bắt dã thú mãnh thú. Những ai có tu vi cao thì đi tìm yêu thú mà kiếm Tinh Thú, dùng da thú.v..v..., để đổi lấy nhu yếu phẩm cho cuộc sống của bọn họ, cùng với vật tư dùng cho tu luyện.
Trên con đường nhỏ nối trấn Thanh Dương đi vào vùng rừng núi, lượng người lui tới là phi thường nhiều. Có thể chứng kiến mỗi người đến trấn đều là tràn ngập một cỗ sát khí rõ ràng có thể ngửi được. Mà ngay cả trong không trung đều tựa hồ trôi nổi lơ lửng một tầng mùi vị máu tươi thoang thoảng.
Không giống cảnh tượng đa phần mọi người đi lại vội vã, có một người thiếu niên trong tay nắm một thanh tiểu đao dài vài tấc, thân đao loang lổ, toàn thân rỉ sắt lốm đốm không có chút xíu vẻ sắc bén, như là nhặt được ra từ trong đống rác.
Người thiếu niên này cứ tùy ý cầm tiểu đao như vậy mà chậm rãi đi về hướng trấn Thanh Dương, vừa đi vừa nhìn. Cứ theo vẻ hiếu kỳ trong thần sắc thì hiển nhiên, đây là một người từ nơi khác đến.
Cũng không lâu lắm, người thiếu niên đã tới bên ngoài trấn Thanh Dương. Sau khi ngẩng đầu nhìn qua tường thành cũng rất không đáng tin kia, hắn lập tức ngăn một người vừa ra khỏi trấn mà hỏi nhỏ:
- Vị đại ca kia, không biết Thu gia nằm ở chỗ nào trong trấn này ?
Người trung niên bị ngăn cản có vẻ mặt lập tức hơi giận, hắn đang vội vã tranh thủ chạy tới chỗ ven núi hội họp cùng các đồng bọn. Nhưng mà sau khi nghe thấy người xa lạ này lại hỏi chỗ của Thu gia, cơn tức giận của hắn lập tức biến thành hoàn toàn nhã nhặn. Trong âm thanh, đều lộ ra vài phần cẩn thận.
- Ngươi đi dọc theo con đường này, sau khi đến ngã tư đường thì rẽ bên trái. Không mất bao nhiêu đường liền có khả năng tìm được Thu gia.
- A, cám ơn đại ca.
- Không khách khí, không khách khí!
Người trung niên liên tục nói vài câu. Hiển nhiên thấy người thiếu niên không muốn hỏi gì thêm nữa, hắn mới quay người nhằm về phương hướng dãy núi mà chạy đi.
- Xem ra, thế lực của Thu gia tại trấn Thanh Dương không phải là yếu a!
Nhìn theo người trung niên nhã nhặn rời đi, người thiếu niên nhẹ giọng lẩm bẩm vài câu. Ngẫm lại cũng phải, Thu Chấn là cao thủ cảnh giới Trung Huyền, bốn người Thu Thành, tất cả cũng đều có cảnh giới Sơ Huyền. Nay đặt ở trong trấn Thanh Dương không lớn này, hẳn là có thể làm kinh động sợ hãi được rất nhiều người.
- Trực tiếp đi đến Thu gia, bọn họ người đông thế mạnh, e là khó đối phó. Ừ, trước cứ tới nhìn một chút, nếu có thể tìm được đối tác thì là tốt nhất.
Vừa nói, người thiếu niên nhàn nhã lững thững đi vào trấn Thanh Dương!
Vừa vào thôn trấn, vẻ mặt của người thiếu niên liền biến đổi vài lần. Thật sự là mức độ nhộn nhịp của thôn trấn này nằm ngoài dự liệu của hắn!
Hai bên con đường không rộng lắm có các loại cửa hàng, không ngờ có đủ mọi thứ. Mặc dù sự đồ sộ không so sánh được với trong đế đô nhưng mà về số lượng thì lại không kém chút nào.
Các loại âm thanh thét to rao hàng vang vọng nối liền không dứt. Điều đó khiến cho người thiếu niên vừa mới ra khỏi nhà, còn chưa được nhìn thấy quá nhiều thế giới bên ngoài rất cảm thấy hứng thú!
Nếu muốn làm quen một chút với trấn Thanh Dương thì nơi tốt nhất tự nhiên chính là tửu lâu.
Tửu lâu ở nơi này tất nhiên so ra kém về sự nấu nướng khéo léo tinh xảo cùng xa hoa như ở trong đế đô Hoàng Thành. So với tửu lâu trong đế đô, nó có thêm vài phần thô kệch cùng dã tính. Những người ăn cơm uống rượu ở bên trong đều là cao giọng lớn tiếng, xắn tay áo lên, gác thẳng chân lên trên ghế dài, uống rượu bằng bát lớn, gặm miếng thịt to....
Thật là có thêm vài phần chân thật !
Không chỉ ở một bàn ăn, thậm chí cả trong tửu lâu, tất cả đều ỷ vào thân phận của mình mà coi thường trật tự, tự cho như thế là đúng với người lịch thiệp, rồi làm những chuyện thường thường ngay cả cầm thú cũng không bằng!
Nơi này thật tốt, muốn như thế nào liền làm như thế nấy. Nên như thế nào thì làm như thế nấy. Đám người ở đây mỗi ngày thêm vài vệt máu trên đao, không biết nội tâm của bọn họ là như thế nào, nhưng ít nhất biểu hiện ra ngoài, chính là cởi mở, là thoải mái, xem ra lại ít đi vài phần dối trá.
Tùy tiện tìm lấy một chỗ, người thiếu niên sau khi gọi chút rượu và thức ăn thì vừa ăn vừa vểnh tai nghe chuyện tứ phương, sưu tập một chút tin tức hữu dụng đối với chính mình.
- Này, các ngươi có biết hay không. Hai ngày trước, Thu gia cùng Cuồng Đao Quán lại đại chiến một hồi?
Thu gia? Vành tai của người thiếu niên lập tức dựng thẳng đứng lên, cẩn thận nghe tiếp.
- Rồi, làm sao mà không hề nghe nói cho được. Ta còn ở ngay tại chỗ mà xem!
- Đừng có khoác lác, con khỉ ốm. Chỉ với tánh tình của ngươi mà cũng có tư cách tự mình đi quan sát đại chiến giữa hai thế lực lớn ở trấn Thanh Dương ư ?
Nam nhân kia bị gọi là khỉ ốm không vui, liền hét lên:
- Các ngươi biết cái gì, một người anh họ của Lão Tử chính là người trong Cuồng Đao Quán. Ngày hôm đó, Lão Tử vừa lúc đi tìm anh họ liền gặp dịp cao thủ Thu gia tới cửa, sau đó đôi bên liền đại chiến một hồi. Những chuyện này, đều là Lão Tử tận mắt nhìn thấy.
- Này này, khỉ ốm, vậy ngươi nói nhanh lên, kết quả đại chiến như thế nào ?
- Chuyện này có cái gì không dám nói, chuyện đã rõ ràng.
Lại có một người xen vào nói tiếp:
- Thu lão gia tử đã lành vết thương, hơn nữa tu vi còn tăng thêm một cấp độ. Ở trong Cuồng Đao Quán đã không có ai là đối thủ của Thu lão gia tử. Cho nên, Cuồng Đao Quán thua.
- Thu gia và Cuồng Đao Quán đã tranh đấu nhiều năm tại trấn Thanh Dương. Thực lực hai nhà một mực không phân cao thấp. Hiện nay tu vi của Thu lão gia tử còn hơn một bậc. Sau này, Cuồng Đao Quán sợ là phiền toái. Nói không chừng có một ngày, Thu gia thật có thể đủ sức thống nhất trấn Thanh Dương!
- Chó má!
Khỉ ốm kia mắng:
- Lần này đây Cuồng Đao Quán mặc dù thua, nhưng quán chủ đại nhân so sánh Thu lão gia tử cũng không kém hơn bao nhiêu. Thu gia muốn nuốt chửng Cuồng Đao Quán, có thể sao? Nói không chừng, quán chủ đại nhân đến lúc nào đó liền đột phá, sau đó có thể chèn ép Thu gia tới nơi tới chốn.
- Nghe ý tứ này của ngươi, thì ngươi rất hy vọng Cuồng Đao Quán thắng Thu gia, rất hy vọng chủ nhân trấn Thanh Dương là Cuồng Đao Quán sao ?
- Đương nhiên!
Tên Khỉ ốm kia không chút nghĩ ngợi, liền trả lời một câu. Nhưng mà sau khi đáp xong thì đột nhiên nghĩ tới điều gì, không khỏi biến sắc mặt. Hắn xoay người nhìn lại, sau khi liếc mắt thì sắc mặt càng tái nhợt hơn.
- Ngươi đã gắn bó tâm địa với Cuồng Đao Quán, vậy thì hãy xuống âm tào địa phủ để cầu phúc cho Cuồng Đao Quán đi!
- Trấn Thanh Dương, là trấn Thanh Dương của mọi người, đâu phải là của một nhà nào đó. Từ khi nào lại chẳng nhường ai nói một câu thật lòng vậy ? Từ khi nào mà Thu gia ngươi lại trở nên bá đạo như vậy. Ngay cả nói một câu thì phải chết ?
Hai đạo âm thanh lạnh thấu xương như nhau, từ hai phương hướngkhác nhau vang vọng ở trong tửu lâu. Lập tức, nó khiến cho tửu lâu ồn ào này trở nên yên tĩnh giống như thời gian đã ngừng trôi !
Trên tửu lâu, một người nam nhân trung niên đi từ cầu thang xuống. Vừa nhìn, liền biết người này trong ngày thường có uy nghiêm không nhỏ. Mà nay, khí thế càng là thêm đè người. Đôi mắt nhìn kẻ được gọi là khỉ ốm kia tràn ngập một sát ý không tiêu tan. Hiển nhiên, hắn là người của Thu gia.
Một người khác, đi vào từ cửa chính tửu lâu !
Người này, phong thái nổi bật, xinh đẹp khoan thai trông lại càng phong tình vạn chủng. Chỉ một cái chau mặt nhăn mày cười một tiếng, đều là có được cảm giác hút hồn đoạt phách. Thế nhưng toàn thân lại có được một vẻ hoang dã đặc sệt, mặc dù hiện tại vẻ mặt cực kì lạnh lùng, nhưng cũng vẫn làm cho người ta có đủ các loại ảo tưởng!
Hai loại khí chất hoàn toàn không giống nhau cùng tồn tại trên một người. Nữ nhân này cũng có đủ mị lực, làm cho người ta hơi bị mê muội!
- Hay cho một nữ nhân không giống người thường !
Người thiếu niên không nhịn được buông tiếng thở dài tán thưởng.
Thân ở trong đế đô Hoàng Thành, với thân phận của hắn đương nhiên cũng đã gặp vô số nữ nhân dáng hình cực kì khêu gợi. Còn người trong mắt này, dung mạo mặc dù không phải tuyệt sắc, nhưng chưa bao giờ có một người khác có khả năng khơi gợi được cảm giác dã tính cùng mị hoặc, mà lại có vẻ vô cùng nhuần nhuyễn như thế.
Một tiếng kìm lòng không đậu của người thiếu niên, ở trong tửu lâu yên tĩnh không tiếng động liền có vẻ cực kì chói tai. Ánh mắt của tất cả mọi người bỗng nhiên trong phút chốc đều quay sang nhìn về người đó.
Bị nhiều người như vậy nhìn chăm chú, người thiếu niên không tự chủ được đỏ mặt lên, ngượng ngùng cười nói:
- Ha hả, các ngươi ăn món của các, uống rượu của các ngươi, nói chuyện với nhau chứ đừng nhìn ta a!
- Còn nhỏ tuổi mà đã biết chiếm tiện nghi của nữ nhân, sau khi lớn sẽ còn đến đâu ?
Nhìn người thiếu niên, nàng kia giận dữ thốt lên một tiếng.
Mặc dù đang trong cơn tức giận, nhưng nàng vẫn làm cho người ta mê muội!
Lúc này người thiếu niên không dám nhìn nàng kia nữa. Hắn vội vàng cúi đầu, thở ra một hơi dài. Nhị hoàng tử, thậm chí hồng nhan Liễu Như Thị của hảo huynh đệ Diệp Thước đều có khả năng dụ dỗ lòng người. Nữ nhân này chỉ là tự nhiên phát tán ra ngoài, mà lại cũng có được hiệu quả như thế !
- Hắc hắc, vẻ đẹp của Phong Tam Nương quả nhiên danh bất hư truyền. Lại ngay cả một tiểu tử lông tóc cũng không có, mà cũng mê muội vì ngươi !
Ở trên cầu thang, người trung niên Thu gia kia cất tiếng cười to.
Người nào không biết, còn tưởng người này kiêu ngạo và ngông cuồng, hay thậm chí là giả bộ không thèm nhìn Phong Tam Nương kia. Nhưng người hiểu rõ, cũng như người thiếu niên này đang nhận ra ở trong lòng. Người trung niên này đúng là đang lấy loại phương pháp đó để thoát khỏi sự quyến rũ hút hồn của Phong Tam Nương kia.
Bằng không, nếu mà không thể thoát được, nếu như xảy ra đại chiến thì hắn phải thua không nghi ngờ!
- Thu Tấn Thu đại gia, làm thế nào mà ngay cả ngươi cũng đến chê cười tiểu nữ tử ta ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK