Nếu bàn về hiện tại ở trong hải vực Phong Thành, danh tiếng của ai đang thịnh nhất thì ở trong lòng dân chúng, khẳng định không phải Chung Kỳ.
Cái tên được chuộng nhất là người thiếu niên Thần Dạ, ngang ngạnh chống chọi lại bốn thế lực lớn. Sau đó lại đoạt đi một cái chìa khóa từ trong tay các thế lực hải vực Phong Thành. Từ sau chuyện này lại còn đồn đại hắn đã có được sự hỗ trợ của Yêu Tộc trong biển.
Rung động thế này là phi thường lớn !
Mà Tử Huyên kia càng là không cần thiết nhiều lời. Chỉ riêng là danh hiệu Đông Vực song kiều đặt song song cùng Chung Kỳ này, liền đủ để cho nàng ở trong lòng người bình thường tự có một thanh danh không thể bắt chước.
Ngoài ra hôm nay, vai chính của đại chiến vẫn còn là Tử Huyên, càng khiến cho vô số người trở nên hơi bị điên cuồng.
Đến sau khi nhìn thấy một đám người này đi qua, thì phía sau bọn họ còn có rất nhiều người đi theo lại đây.
Đi ra khỏi hải vực Phong Thành mà xoay người nhìn lại, đúng là có một con rồng người thật dài, liếc mắt đều không thấy được giới hạn.
Thấy vậy, Phong Kình cười nói:
- Tử Huyên cô nương, một trận chiến này, rất là chấn động a. Đồng thời từ vẻ mặt những người này cũng nhìn ra được, tại hải vực Phong Thành thì Chung gia rất không được hoan nghênh. Có lẽ, đây là cơ may lớn nhất!
Thần Dạ cùng Tử Huyên gật đầu. Vì cơ hội, không phải cơ hội để chiến thắng Chung Khiếu, mà là sau khi tiêu diệt Chung gia thì có khả năng bảo đảm, sẽ không có sự phản đối quá lớn.
Tuy nói cao thủ đôi bên đông đảo, còn có Phong Lăng tại đay nên không phải lo lắng về việc sẽ không ra khỏi được hải vực Phong Thành.Nhưng mà nếu quả có thể tránh được một chút phiền toái thì đó vẫn cứ là tốt nhất.
Dù sao, tiêu diệt Chung gia, thực sự cũng không phải là việc nhỏ.
Đến khi đoàn người đi tới bờ biển Vô Tận Chi Hải thì người của đám bốn thế lực lớn Chung Khiếu đã sớm đến. Ở một bên khác, một số nhân vật có thế lực trong hải vực Phong Thành bao gồm Tiết gia cũng đồng dạng toàn bộ chạy tới.
Khi nhìn thấy Thần Dạ bọn họ đi đến đây, sắc mặt Chung Khiếu không thay đổi. Mà ba người Liễu Hàn Sơn, cũng là thấy trong lòng nặng nề hơn rất nhiều.
Tứ Đại gia tộc uy phong quá lâu, bá đạo ngang ngược quá lâu, nên trong bất tri bất giác đã bị mất lòng người nhiều như vậy... Hôm nay có kẻ mang cừu oán tìm đến Chung Khiếu, không dám đảm bảo ngày sau không có người tìm tới Liễu gia nhà lão, hoặc là Tả gia, Sở gia!
- Tử Huyên, hắc, ta cũng không biết rằng ngươi đã đi tới hải vực Phong Thành lâu như vậy...
Chung Khiếu mở đầu cười nói.
Tử Huyên ánh mắt có hơi căng thẳng, nhưng không nhìn Chung Khiếu, mà là nhìn Chung Kỳ trong chốc lát. Rồi tức thì ánh mắt trông về phía xa, giống như đang sưu tầm cái gì đó. Một lát sau nàng mới chậm rãi thu hồi lại liền thản nhiên nói:
- Nói đôi câu dạo đầu một chút, chúng ta cũng không cần nhiều lời, tóm lại...
Âm thanh của Tử Huyên như Hàn Băng:
- Hôm nay đánh một trận, không chết không dừng. Nếu ta chết, Chung gia ngươi có thể tiếp tục kéo dài hưng thịnh. Nếu không, chỉ sau hôm nay, trên dưới Chung gia ngươi ngay cả một con chó cũng sẽ không sống sót!
- Chỉ sợ ngươi không làm được. Tiện nhân, con của ta bị chết, hôm nay, cũng phải cho ba người các ngươi chôn theo cùng !
Liếc mắt nhìn Chung Kỳ, Chung Khiếu chợt nổi giận gầm lên một tiếng. Thân hình bật tung lên, rồi xuất hiện ở trên mặt biển Vô Tận Chi Hải, lão quay sang Tử Huyên mà quát chói tai:
- Đến đây đi!
Đến lúc bóng dáng Tử Huyên cũng xuất hiện ở trên mặt biển, một hồi đại chiến động trời lập tức bắt đầu. Chỉ là trong chốc lát, năng lượng Huyền Khí hùng hậu chẳng những là khiến cho trên mặt biển bị kích động đến xuất hiện những trận sóng biển gầm thét. Mà ngay cả không gian, cũng giống như bị chia xẻ thảnh nhiều mảng.
Thần Dạ cũng không chú ý đến đại chiến được quá lâu. Không phải hắn cho rằng Tử Huyên có khả năng sau khi giết Chung Khiếu mà có thể cũng sẽ không bị chút xíu vết thương. Mà là, có một đạo ánh mắt, đang quét lại đây từ cách đó không xa.
Nghiêng đầu nhìn lại, đúng là Chung Kỳ!
Thần Dạ nở một nụ cười, từ từ đi tới trước mặt nàng, cười nói:
- Chung cô nương, lệnh tôn trước đại chiến liếc mắt nhìn ngươi thật sâu sắc. Có đúng là muốn nói cho ngươi tìm cơ hội giết ta và Linh Nhi?
Nghe thấy lời nói như thế, Chung Kỳ bất giác cất tiếng cười gượng:
- Rốt cuộc là ngươi có được thuật đọc tâm, hay là ta?
Thần Dạ có hơi cất tiếng cười chế giễu mà nói:
- Vì đọc tâm, chỉ cần một người có tâm tư đủ nhạy cảm, thì đoán được suy tính của người khác cũng không phải quá khó khăn. Nhiếp Hồn Thuật của ngươi mới làm cho người ta khó lòng phòng bị. Ngay cả cỡ nhân vật Tiêu Vô Yểm này đều là vô phương ngăn cản. Nếu như có cơ hội, ta cũng muốn hoàn hoàn chỉnh chỉnh để tự thể nghiệm một phen.
- Nhiếp Hồn Thuật sao?
Trên khóe miệng Chung Kỳ, lập tức xuất hiện ra một vệt cong xinh đẹp hấp dẫn. Nhưng vẻn vẹn trong giây lát, sắc mặt của nàng chợt lạnh lẽo đi, miệng quát:
- Trong dãy núi ở bên ngoài thành, ngươi tổng cộng giết chết mười tám cao thủ Chung gia. Một người trong số đó, chính là đệ đệ của ta. Ngươi thử nói, thù này, ta có nên báo hay không ?
- Nên, nên báo, mười tám nhân mạng, đương nhiên nên báo. Huống chi trong đó có một người là đệ đệ của ngươi.
Thần Dạ rất chăm chú gật đầu nói một câu, đột nhiên khuôn mặt tươi cười không hề thay đổi, giọng điệu mang theo vài phần hài hước mà nói:
- Chỉ là Kỳ nhi, ngươi thực sự nhẫn tâm hạ thủ giết ta sao?
Trước mắt bao người, một tiếng goi "Kỳ nhi" làm cho gương mặt Chung Kỳ không khỏi hơi bị đỏ lên...
Cho dù nàng biết, đây là Thần Dạ cố ý sử dụng thủ đoạn nhỏ, nhưng nàng cũng không nhịn được mà có... tâm tình thẹn thùng đang từ từ xuất hiện.
Nhìn người thiếu niên trước mắt, mặc dù dáng vẻ cũng không phải rất khôi ngô tuấn tú, nhưng mà trong gương mặt kia lại tràn ngập sự kiên nghị khác thường mà người bình thường không có. Đúng là do sự kiên nghị này đã khiến cho gương mặt quả là sắc sảo, so sánh với người quá đẹp trai như Phan An thì cũng đều có lực hấp dẫn riêng.
- Hắc hắc, Chung cô nương, ngươi đã không nỡ, cũng không muốn dựa theo ý định của phụ thân ngươi để làm, như vậy thật tốt.
Chung Kỳ khẽ nhướn mày mà đáp:
- Ông ấy là phụ thân của ta, ý định của phụ thân thì thân là nữ nhi, sao có thể dễ dàng cự tuyệt?
- Có phải vậy không?
Thần Dạ lập tức nói giễu cợt:
- Nếu như ta đoán không sai, ngươi cự tuyệt phụ thân ngươi, e rằng không phải một lần hai lần. Cho nên, nay lại có thêm một lần nữa thì cũng không có gì đáng ngại.
- Thần Dạ, tâm tư của ngươi, quả nhiên cực kỳ nhạy cảm !
Sắc mặt Chung Kỳ lần thứ hai lại cực kì lạnh lùng đi, nàng hờ hững nói:
- Trong dĩ vãng, ta có khả năng cự tuyệt, Nhưng về chuyện này, ta nhất định sẽ vâng theo.